Sau khi Tễ Nguyệt và tang thi vương đồng quy vu tận, tang thi cao cấp còn lại không tạo thành sóng gió gì, có các dị năng giả khác chậm rãi thanh lý, lại bởi vì kháng thể đã được đưa vào sử dụng, nên không còn tang thi mới sinh ra, tương lai sau này của thế giới này sẽ rất tươi sáng.
Thế giới này không còn bất kỳ uy hiếp nào, Lâm Uyên xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng Lâm Uyên lại tràn đầy buồn bã mất mát. Cái chết đầu tiên của Tễ Nguyệt chỉ để lại cho hắn một ấn tượng nông cạn, trong ký ức của hắn sẽ có sự hiện diện của người này, ngoài ra cái gì cũng không có.
Nhưng lần này, nụ cười cuối cùng của Tễ Nguyệt giống như khắc sâu trong linh hồn Lâm Uyên, khiến hắn không thể nào quên.
Xử lý xong những chuyện còn lại, Lâm Uyên liền rời khỏi thế giới này, khả năng xé rách hư không, chuyển đổi không gian giống như khả năng bẩm sinh, theo bản năng liền hoàn thành.
Lâm Uyên đến thế giới này ngay lúc đang thành thân, trên người mặc hỉ phục đỏ rực, xung quanh là cảnh tượng cùng với mái tóc dài tràn đầy quen thuộc, làm cho Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, thế giới trước đối với hắn rất xa lạ, hắn không thích ứng với đồ dùng cùng các loại đồ điện tử ở đó, hiện tại đến hoàn cảnh quen thuộc, Lâm Uyên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nếu không phải trong trí nhớ người sắp thành thân với hắn tên là Tễ Nguyệt, Lâm Uyên khẳng định sẽ không phối hợp tiến hành hôn lễ như hiên tại.
Hạ nhân ở một bên nơm nớp lo sợ, "Vương gia, thời gian đã đến, nên xuất phát đi đón dâu."
Lâm Uyên cưỡi ngựa cao lớn, mọi người xung quanh đều không dám nhìn thẳng mặt hắn, đều cúi đầu khom lưng. Sau khi đá kiệu môn, một người gầy yếu mặc hỉ phục ra khỏi kiệu, Lâm Uyên đi lên nắm chặt tay y, cảm giác được bàn tay trong tay khẽ run lên một chút, trong lòng bàn tay lạnh lẽo có mồ hôi lạnh.
Lâm Uyên cũng không ghét bỏ, chậm bước chân, đợi người cùng đi. Lúc nhìn thấy chậu than liền lạnh mặt, muốn cho người đem xuống, nhưng nghĩ lại, hôn lễ có rất nhiều người chú ý, một chút dị thường đều sẽ bị người có tâm nghĩ nhiều, Lâm Uyên cũng không muốn rắc rối.
Chặn ngang ôm Tễ Nguyệt lên, chỉ nghe thấy người trong ngực nhỏ giọng kinh hô một chút liền không có động tĩnh, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, tay bất giác nắm chặt quần áo trước ngực Lâm Uyên. Lâm Uyên chân dài bước qua chậu than.
Sau khi hành lễ xong, Lâm Uyên nhìn xuống dưới, trên bàn yên tĩnh, không ai dám nháo rượu nháo động phòng linh tinh. Lâm Uyên đi hôn phòng, cũng không có ai dám mở miệng nói không hợp lý, tự có tâm phúc của Lâm Uyên xử lý những chuyện còn lại, mời khách uống rượu, căn bản không có ai dám nói Lâm Uyên thân là chủ nhân lại bỏ đi không để ý khách nhân.
Người trên giường ngồi ngay ngắn, lưng eo thẳng tắp, ngón tay siết chặt thành một đoàn, theo Lâm Uyên tới gần, thân thể nhẹ nhàng run lên.
Lâm Uyên vén khăn voan đỏ lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của Tễ Nguyệt, mặt mày tinh xảo, khuôn mặt diễm lệ, giống như là tiểu công tử kiều quý sống an nhàn sung sướng.
Cốt truyện và ký ức liên quan mãnh liệt mà đến, nhưng Lâm Uyên lại không để ý đến những thứ này, mặc dù hắn có dự cảm sẽ gặp lại Tễ Nguyệt, nhưng ở thế giới trước nhìn thấy Tễ Nguyệt tự bạo thân vong, cảm xúc của Lâm Uyên vẫn luôn áp chế ở trong lòng, hiện tại khi thật sự nhìn thấy người này, Lâm Uyên chỉ muốn xác định người trước mặt hắn đang thật sự tồn tại.
Tễ Nguyệt thấy ánh mắt Lâm Uyên thâm trầm nhìn y, trong lòng run lên, "Vương gia" chỉ mới kêu một tiếng, Tễ Nguyệt đã bị Lâm Uyên áp đảo trên giường, bịt môi, y muốn giải thích cũng không có cơ hội nói ra miệng.
Tễ Nguyệt cả người ở trong lòng Lâm Uyên không ngừng run rẩy, hai mắt đẵm lệ mông lung, thanh âm kêu đều khàn.
Lâm Uyên chôn trong cơ thể Tễ Nguyệt, cảm thụ được nhiệt độ cùng sự sảng khoái khi được bao bọc thật chặt của Tễ Nguyệt, ngẫu nhiên sẽ ưỡn thắt lưng động một chút, liền chọc cho người trong ngực nức nở ra tiếng.
Lâm Uyên ăn no uống đủ, gắt gao ôm người đang đưa lưng về phía hắn, tâm tình rất tốt đùa giỡn ngón tay Tễ Nguyệt. Tễ Nguyệt trong ngực nhu thuận lại nghe lời, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Đây là một thế giới kỳ lạ, chỉ có đàn ông và ca nhi, không có phụ nữ. Ca nhi là phải gả chồng sinh con, nhưng diện mạo thân hình lại tương tự nam nhân, chỉ là hơi nhỏ nhắn nhu nhược một chút.
Lâm Uyên là một Vương gia quyền khuynh triều dã, nổi danh tàn bạo. Lúc trước tiên hoàng thiên sủng Lâm Uyên, muốn lập hắn làm Thái tử, nhưng do truyền thống lập đạo lâu đời và không phải là người tài đức vẹn toàn thì không lập, nên cuối cùng Đại hoàng huynh của Lâm Uyên làm đế vương.
Tiên hoàng cảm thấy thẹn với Lâm Uyên, liền các loại bồi thường cho hắn, cho hắn rất nhiều quân đội cùng thực quyền, đủ để Lâm Uyên nắm giữ triều chính. Đại hoàng huynh lúc lên ngôi khắp nơi đều bị Lâm Uyên áp chế, hiện tại hắn ta đang bệnh nặng trên giường, các Hoàng tử lại không trưởng thành, không có ai có thể đấu được với Lâm Uyên, còn không thể không để Lâm Uyên phụ tá Thái tử triều chính, không thua gì nuôi hổ gây họa, đừng nói trong lòng có bao nhiêu nghẹn khuất.
Lâm Uyên coi trọng con trai trưởng Tễ Dao nhà Thừa tướng, liền trực tiếp phân phó người khiêng sính lễ qua, định ngày thành thân, ngay cả quyền cự tuyệt cũng không cho nhà Thừa tướng.
Tễ Dao cùng Thái tử quan hệ thân cận, Lâm Uyên bên ngoài thanh danh tàn bạo, cùng địch quốc đối chiến giết người vô số, trên người hung khí cùng sát khí làm cho người ta run rẩy. Quy củ trong vương phủ sâm nghiêm, không cẩn thận phạm sai lầm, chính là chuyện mất mạng, tiểu thị hạ nhân trong phủ bị đánh chết vô số kể.
Nhà Thừa tướng cũng không muốn kết thân với Lâm Uyên, Thừa tướng là người của Đảng Thái tử, bình thường cùng qua lại với Lâm Uyên nhiều sẽ có hiềm nghi. Huống hồ Tễ Dao đối với Thái tử còn có hảo cảm, căn bản không thích Lâm Uyên lão nam nhân đáng sợ này, sống chết khóc lóc không gả.
Thừa tướng chính phu liền cùng Thừa tướng thương nghị, trên thiệp mời Vương gia chỉ nói con trai trưởng Tễ gia, lại không có chỉ đích danh muốn Tễ Dao gả, Tễ gia cũng không chỉ có một đứa con trai trưởng.
Tễ Dao hoạt bát đáng yêu, hiếu thuận hiểu chuyện, rất được Thừa tướng sủng ái, lại bởi vì cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt, về sau chính là người sẽ trở thành Thái tử phi cùng Hoàng phu. Bản thân Thừa tướng cũng không muốn Tễ Dao gả cho Lâm Uyên. Lâm Uyên là loạn thần tặc tử ngấp nghé ngôi vị Hoàng Đế, về sau nhất định sẽ bị nhổ cỏ tận gốc. Bởi vậy liền đồng ý, để Tễ Nguyệt gả thay.
Tễ Nguyệt vốn là con trai trưởng chính hiệu, nhưng sau khi cha chết, Thừa tướng tái giá, chính phu hiện tại sinh ra Tễ Dao, địa vị Tễ Nguyệt rất xấu hổ. Bình thường không được chú ý, sinh hoạt ở viện tử của mình, đến nỗi tất cả mọi người đều quên mất còn có đứa con trai trưởng Tễ Nguyệt này.
Lâm Uyên biết được Thái tử đối với con trai trưởng Tễ gia có ý, xuất phát từ ác thú đoạt người mới thành thân. Mấy ngày mới thành thân, Lâm Uyên có hứng thú, nên đùa giỡn với Tễ Nguyệt ba ngày. Nhưng lúc hồi môn trở về Tễ phủ thấy cùng bên cạnh Tễ Dao là Thái tử, Lâm Uyên trong nháy mắt liền hiểu được hắn bị lừa gạt, Tễ Nguyệt không phải là con trai trưởng Tễ phủ mà Thái tử có ý.
Lâm Uyên như người câm ăn hoàng liên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất hết thể diện chỉ có mình hắn, lửa giận không có chỗ phát tác, liền phát tiết hết lên người Tễ Nguyệt.
Sau đó Tễ Nguyệt ở trong vương phủ nhận hết sự lạnh nhạt cùng ngược đãi, danh xưng Vương phi chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Lâm Uyên đối với Tễ Dao có vài phần chú ý, nhìn Tễ Dao đối với hắn sợ hãi tránh không kịp, lại cùng Thái tử các loại thân cận, dần dần để ý, liền thật sự thích Tễ Dao, thề muốn có được hắn ta.
Ngày Thái tử cùng Tễ Dao thành hôn, Lâm Uyên dùng chiêu Tễ gia từng dùng, bắt cóc Tễ Dao tới đây, đổi thành Tễ Nguyệt tiến hỉ kiệu vào Đông Cung.
Vốn nên là vật về nguyên chủ. Tễ Dao lại ở vương phủ náo loạn long trời lở đất, mỗi ngày giày vò, Lâm Uyên tính tình tốt nuông chiều hắn ta. Nhưng khi Tễ Dao tìm chết tìm sống, Lâm Uyên liền bó tay không có biện pháp, tất cả đồ vật nguy hiểm trong phòng đều bị lấy đi, góc bàn cũng được bọc bằng vải bông mềm mại, còn có người thời thời khắc khắc nhìn Tễ Dao, chỉ sợ không để ý Tễ Dao liền tự sát.
Nhưng nhìn vẻ mặt uể oải của Tễ Dao, dần dần gầy gò, Lâm Uyên đau lòng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp thả Tễ Dao trở về, đưa về Đông Cung, nhưng lại không nhận lại Tễ Nguyệt, trực tiếp tuyên bố Vương phi bệnh nặng qua đời.
Thái tử không có ngược đãi cùng xử trí Tễ Nguyệt, ngược lại thương tiếc hoàn cảnh Tễ Nguyệt gặp phải, liền cho y một chỗ an thân. Thân phận Tễ Nguyệt cũng không được người ta biết đến, không có danh phận, ca nhi trẻ tuổi xinh đẹp, người khác chỉ có thể cho rằng Thái tử kim óc tàng kiều, Thái tử cũng không phải thời thời khắc khắc đều có thể chú ý Tễ Nguyệt, trong phủ các loại quan hệ trắc phi cùng tiểu thị đem mũi nhọn đều nhắm vào Tễ Nguyệt, coi y là cái gai trong mắt, chỉ muốn nhanh chóng đem uy hiếp này diệt trừ. Tình cảnh của Tễ Nguyệt ở Đông Cung có thể tưởng tượng được.
Mà Tễ Nguyệt ở Đông Cung thích Thái tử Lâm Dục đối tốt với y, cho nên âm thầm nhắm vào Tễ Dao, bởi vì thân phận tầm thường của Tễ Nguyệt, nên không ai nghi ngờ hay phát hiện những phiền toái kia đều xuất phát từ tay Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên bởi vì Tễ Dao, mỗi lần đều thả Thái tử một con ngựa, thẳng đến khi phe cánh Thái tử dần lớn mạnh, lật đổ Lâm Uyên, thủ đoạn sắc bén quả quyết xử lý thế lực của Lâm Uyên.
Sau khi Thái tử kế vị, Tễ Dao trở thành Hoàng phu tôn quý, sau khi thế lực Lâm Dục ổn định, liền giải tản hậu cung, độc sủng một mình Tễ Dao. Mà Tễ Dao lúc mang thai bị Tễ Nguyệt hạ dược, suýt nữa sảy thai, Tễ Nguyệt mới bị tra ra, thì ra những chuyện kia đều là do Tễ Nguyệt làm.
Lâm Dục vốn đồng tình Tễ Nguyệt, muốn cho y một chỗ an thân, mới để y ở lại Đông Cung của mình, lưu lại y một mạng, lại không nghĩ tới Tễ Nguyệt dưới vẻ ngoài quạnh quẽ tâm địa lại tàn độc như vậy, liền đem người lưu đày đến quân doanh.
Sau lại cùng địch quốc đối chiến, Tễ Nguyệt hạ độc trong nước, tiết lộ tình báo cho địch quốc, dẫn đến chiến bại dân trong thành bị tàn sát, tử thương vô số.
Ngăn cản chiến bại bị đồ thành trong kịch bản thì đơn giản, chỉ là Tễ Nguyệt lại thích Lâm Dục, rất tốt! Lòng can đảm rất đáng khen ngợi.
Tễ Nguyệt thân thể run lên một chút, theo bản năng hướng lồng ngực Lâm Uyên càng rụt lại một chút.