"Tễ, Tễ nguyệt!"
"Trong căn cứ cấm dùng dị năng nội đấu, cậu muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ sao?"
"Cho dù cậu là dị năng cường giả, cũng không thể muốn làm gì thì làm."
"Các người không phải muốn sảng khoái sao? Tôi đang hoàn thành tâm nguyện của các người đó."
Lâm Uyên nhìn ba người đang ôm phía dưới kêu rên trên mặt đất, lại nhìn Tễ Nguyệt mặt không chút thay đổi, bỗng nhiên cảm thấy dưới thắt lưng lạnh lẽo.
Trên người ba người một chút dấu vết cũng không có, cũng không biết Tễ Nguyệt ra tay như thế nào, nhưng nhìn ba người kia một thân mồ hôi lạnh, giống như đã trải qua cực hình, đau đến gần như ngất đi.
Tễ Nguyệt đi hai bước, quay đầu lại nói với Lâm Uyên: "Còn không đi?"
Lâm Uyên chần chờ một chút, nhớ tới hắn còn có chuyện tìm Tễ Nguyệt, liền đi theo.
Phòng của Tễ Nguyệt quả nhiên so với căn hộ của hắn ở xa hoa hơn nhiều, một tòa biệt thự nhỏ, bên ngoài dùng một hàng rào nhỏ ngăn cách. Bên này một dãy biệt thự nhỏ, đều là nơi dị năng giả và nhân vật cao tầng trong căn cứ ở.
Tễ Nguyệt rót một tách trà cho Lâm Uyên, "Hôm nay tôi tình cờ gặp phải, có thể cứu anh một lần, không nhất định có thể gặp được lần thứ hai. Phí bảo vệ trong tháng này anh vẫn chưa trả."
"Phí bảo vệ?"
"Anh nên biết, người bình thường trong căn cứ đều tìm dị năng giả che chở, mỗi tháng nộp phí bảo hộ, dị năng giả sẽ chiếu cố một hai. Hay anh muốn tìm người khác?"
Lâm Uyên cảm thấy thu phí bảo vệ không có gì sai, hỏi: "Phí bảo vệ bao nhiêu?"
"Ba tinh thạch cấp một."
Lâm Uyên nắm chặt ba tinh thạch trong túi, đó là tinh thạch hắn chuẩn bị cùng Tễ Nguyệt đổi lại quần áo của hắn.
Lâm Uyên lấy ra đặt lên bàn, "Ngày mai tôi sẽ cho cậu thức ăn trong ngày, đổi lại quần áo trước đó của tôi."
"Quần áo ba tinh thạch."
"Sao tự nhiên lại thành ba tinh thạch, tôi đổi thức ăn trong ngày cho cậu được không?"
"Nếu tôi bán cho người khác, sẽ có rất nhiều người ra ba tinh thạch mua, tại sao tôi phải chịu thiệt dùng thức ăn một ngày đổi cho anh? Tôi không thiếu thức ăn."
Cũng đúng, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, đạo lý này không sai. Thế nhưng Tễ Nguyệt từ chỗ hắn đổi cũng chỉ dùng thức ăn một ngày, mới qua vài ngày, liền biến thành ba tinh thạch, cảm giác quá thiệt thòi. Giống như, giống như cho vay nặng lãi!
"Nếu anh không có tinh thạch thì đi đi, chất lượng quần áo của anh không tệ, vẫn rất được hoan nghênh, không bao lâu nữa tôi có thể bán hết."
Lâm Uyên nóng nảy, cho dù tìm quần áo mới, phần lớn đều là kém chất lượng, hắn căn bản là mặc không quen. Quần áo của hắn nếu bị người khác mặc, hắn cũng không muốn. Lúc trước thấy Tễ Nguyệt cùng hắn hình thể không hợp, cho dù tạm thời đem quần áo cho Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt cũng không mặc được nên mới cùng y đổi thức ăn. Lâm Uyên vốn định đem quần áo tạm thời thế chấp cho Tễ Nguyệt, sau khi đến căn cứ lại dùng đồ vật cùng Tễ Nguyệt đổi lại, lại không nghĩ tới thế nhưng bị tăng giá.
"Cho cậu, ba tinh thạch."
"Vậy phí bảo vệ của anh đâu?"
"Không nộp phí bảo hộ."
Tễ Nguyệt uống một ngụm trà, "Sau khi bị thương tổn cho dù có khiếu nại cho đội tuần tra, chỉ cần dị năng giả khẳng định là đối phương dùng thân thể cùng hắn ta đổi lấy vật tư, cũng trả giá vật tư tương ứng, đội tuần tra sẽ không xử lý bất cứ thứ gì. Dù sao hiện tại có rất nhiều thanh niên nam nữ có vài phần tư sắc đều dùng cách này sinh tồn. Những người bình thường không có nơi trú ẩn bị quấy rối liên tục, tùy thuộc vào cách anh chọn. Bất quá nếu không nộp phí bảo hộ, lần sau tôi sẽ không ra tay, tôi không cần thiết phải kết thù với dị năng giả khác, chống lại địch nhân."
Lâm Uyên nhìn mặt Tễ Nguyệt cũng nghĩ không ra biện pháp gì, quần áo hắn muốn, phí bảo hộ cũng phải nộp, nhưng hắn chỉ có ba tinh thạch. Làm việc trong bệnh viện một tháng chỉ có ba tinh thạch, nhưng tháng tới vẫn phải trả phí bảo hộ. Hắn sẽ không còn gì. Nghĩ như vậy, Lâm Uyên liền có chút tức giận chuyện thu phí bảo hộ.
Tễ Nguyệt nhìn bộ dáng Lâm Uyên cau mày buồn rầu, nói: "Nể tình sau tận thế chúng ta đồng hành một đường, tôi cho anh ở chỗ của tôi làm việc trừ phí bảo hộ."
"Làm thủ hạ của cậu? Phải nghe lời cậu?"
"Thủ hạ?" Tễ Nguyệt thấp giọng lặp đi lặp lại một lần, ý tứ không rõ: "Anh cho rằng như vậy cũng được. Bất quá nghe tôi nói câu này cũng không sai. Đội dị năng của tôi cùng đội ngũ Bạch Lê Hạo tranh đấu không ngừng, nếu anh quyết định làm 'thủ hạ' của tôi, thì cấm lui tới với Cố Thanh Viễn, bằng không bị coi là gian tế, cho dù là tôi, cũng không bảo vệ được anh."
Lâm Uyên chưa từng làm thủ hạ, bất quá hắn cảm thấy thủ hạ cũng không phải là công việc rất khó làm. Chỉ cần đem nhiệm vụ Tễ Nguyệt giao cho làm xong là được.
"Thỏa thuận. Tinh thạch cho cậu, quần áo của tôi đâu?" Lâm Uyên khẩn cấp muốn tắm rửa thay quần áo.
"Trong tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu. Anh tự đi lấy, tôi có việc phải làm."
Lâm Uyên không khách khí đi lên lầu lấy quần áo, mở tủ quần áo ra, quần áo của hắn chỉnh tề đặt ở một bên, một nửa còn lại hẳn là quần áo của Tễ Nguyệt. Lâm Uyên luôn cảm thấy quần áo trên người nhăn nhúm, vẫn mặc cũng là do bất đắc dĩ, hiện tại nhìn thấy quần áo sạch sẽ, liền khẩn cấp muốn thay đổi.
Trong phòng có phòng tắm, vì thế Lâm Uyên liền cầm quần áo sạch không khách khí đi phòng tắm tắm rửa.
Lâm Uyên tắm rửa xong xuống lầu tìm Tễ Nguyệt, chuẩn bị hỏi y túi đựng quần áo của hắn ở đâu. Vừa đến phòng khách liền ngửi thấy mùi thức ăn, Tễ Nguyệt mặc một cái tạp dề, ở trong phòng bếp nấu cơm.
Lâm Uyên đứng ở cửa phòng bếp nhìn vài giây, ngửi thấy mùi hương càng thêm nồng đậm, lại bảo hắn trở về ăn bánh mì cùng bánh quy hôm qua quả thực là một chuyện đặc biệt tàn nhẫn.
Trong giọng nói Lâm Uyên không giấu được chờ mong, "Làm thủ hạ cho cậu có được bao cơm không?"
Tễ Nguyệt nhìn về phía Lâm Uyên, hai nút trên áo sơ mi Lâm Uyên không có cài, lộ ra cổ cùng xương quai xanh sáng bóng, tóc nửa ướt, lộn xộn bất kham, rửa sạch khí chất bất khả xâm phạm cấm dục đứng đắn lúc bình thường.
Tễ Nguyệt dời tầm mắt, nhìn thức ăn trong nồi, "Thủ hạ không được bao cơm."
Lâm Uyên cho dù có chuẩn bị trong lòng, nghe được câu trả lời này vẫn không khỏi thất vọng. Thủ hạ của Tễ Nguyệt nhiều như vậy, nghĩ cũng biết không có khả năng làm cơm cho tất cả. Lâm Uyên âm thầm ngửi thêm vài cái.
"Cậu nấu ăn mỗi ngày cho tôi, tôi phải trả cho cậu mấy tinh thạch?"
"Anh có tinh thạch sao?".
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
".....Túi đựng quần áo của tôi đâu?"
Tễ Nguyệt nghe trong giọng nói Lâm Uyên có chút tức giận, đưa lưng về phía Lâm Uyên nhếch khóe miệng, "Túi đựng quần áo một tinh thạch."
Tại sao lại muốn hắn cứu vớt thế giới này? Thế giới cái gì cũng đòi tinh thạch này không nên tồn tại. Rõ ràng Lâm Uyên trong cốt truyện cũng không có nghèo khó như bây giờ. Chẳng lẽ đây chính là bạn trai cùng cấp dưới đãi ngộ khác nhau?
Lâm Uyên bỗng nhiên bừng tỉnh, tìm được điểm mấu chốt, "Làm bạn trai có lo cơm không? Không cần tinh thạch vẫn lo cơm."
Trái tim Tễ Nguyệt giật giật, giả vờ trấn định múc thức ăn xong, bưng lên bàn, nhìn từ trên xuống dưới Lâm Uyên vài lần, dường như đang đánh giá. "Có không ít nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp tự tiến cử, trong đó không thiếu những ngôi sao thần tượng trước tận thế, quyến rũ mười phần. Ngoài ra còn có những người tài năng và phong cách khác nhau, tại sao tôi phải chọn anh?"
Tễ Nguyệt này thật sự là một chút cũng không đáng yêu! Cốt truyện là giả, không đáng tin cậy chút nào. Nói cái gì dịu dàng cường đại, bạn trai si tình tri kỷ căn bản đều là nhảm nhí!