Lâm Uyên thông qua cốt truyện biết được, sau này Trương Khải và Triệu Nghị cũng sẽ có dị năng. Trong cốt truyện, đoàn người bọn họ không sai biệt lắm đều lục tục có dị năng, Lý Thượng không có, nhưng vợ Tôn Nam của hắn ta có mộc hệ dị năng, nhờ đó có thể sống tiếp. Lộ Minh và Trương Khải là bạn học, một người là hỏa hệ, một người là băng hệ, lại là nam tử trẻ tuổi, cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Mà Lâm Thanh Thanh thân là người bình thường, thì dùng thân thể đổi lấy vật tư.
Theo như cốt truyện, Lâm Uyên sống tốt hơn bất cứ ai, tất cả nguy hiểm và áp lực đều có Tễ Nguyệt thay hắn gánh vác. Là tiểu bạch kiểm trong mắt mọi người danh xứng với thực, toàn bộ đều dựa vào gương mặt tuấn mỹ chiếm được sự yêu thích của dị năng giả cường đại Tễ Nguyệt, không biết có bao nhiêu người âm thầm vì Tễ Nguyệt mà tiếc hận ghen tị, khinh thường Lâm Uyên dựa vào tư sắc leo giường câu dẫn y, còn có người tự cho mình rất cao trước mặt Lâm Uyên quyến rũ Tễ Nguyệt, bất quá những người này đều bị Tễ Nguyệt không chút lưu tình cự tuyệt, dần đà không ai dám đánh chủ ý lên y nữa.
Trước mắt mọi người tuy kích động sợ hãi, nhưng lại có thêm một loại hưng phấn, đều kỳ vọng mình cũng có dị năng, muốn vây quanh hỏi về mấy loại dị năng kia. Nhưng vì khí thế lạnh như băng của Tễ Nguyệt, nên không ai dám đi lên tiếp xúc.
Lâm Uyên hoạt động cổ tay, chuẩn bị lên ghế lái, nhưng bị Tễ Nguyệt ngăn cản đoạt trước. Lâm Uyên không thèm để ý buông tay chuẩn bị mở cửa xe, xoay người đi ghế phụ.
Xe vừa nổ máy, có mấy người nghe được liền vội vàng đứng lên chắn trước xe, "Các người muốn đi đâu? Không thể bỏ chúng tôi lại đây như thế này được."
"Đúng vậy đúng vậy, tình huống hiện giờ, nhiều người khẳng định an toàn hơn một chút, chúng ta đoàn kết cùng một chỗ, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Lâm Uyên xem như chuyện không liên quan đến mình, nâng cằm nhìn người bên ngoài. Tễ Nguyệt nhìn hắn một cái, cũng không có động tác.
Bên trong nam nữ già trẻ đều có, có người trực tiếp lau nước mắt.
Những người khác không nhẫn tâm cự tuyệt, nhìn nhau vài lần không quyết định được.
Lộ Minh nói: "Bằng không thì mang theo đi, nhiều người lực lượng lớn."
Triệu Nghị thấy những người khác đều không cự tuyệt, hạ quyết tâm, trong xe không đủ chỗ, ở ven đường tìm thêm một chiếc xe cùng xuất phát.
Bởi vì Tôn Nam và Lộ Minh có dị năng, nên khi gặp phải tang thi, bọn họ liền trở thành chủ lực giết tang thi, coi như an toàn đi vài ngày.
Bất quá lúc ăn cơm, vấn đề lại đến, mấy người bọn họ lúc trước mang theo thức ăn không đủ cho nhiều người như vậy, hơn nữa cũng không làm được loại chuyện mình ăn để cho người khác nhìn, cho nên thức ăn bắt đầu thiếu thốn.
"Không phải có rất nhiều thức ăn ở đó sao? Lấy ra cho mọi người cùng ăn đi, cũng không thể trơ mắt nhìn người khác chết đói."
Lâm Uyên mặt không đổi sắc ăn những thứ Tễ Nguyệt làm xong, đối với lời nói của người khác làm như không nghe thấy, "Cậu làm ăn rất ngon."
Khóe miệng Tễ Nguyệt bất giác giương lên một độ cong nhỏ, sau đó không vui mím chặt miệng. "Cũng không phải làm cho anh ăn, tôi làm hơi nhiều, bỏ đi thì lãng phí."
Đại phản diện kỳ kỳ quái quái, Lâm Uyên cũng không hiểu hành vi của đại phản diện, giết tang thi nhất định phải ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên còn bổ mấy tang thi vốn là con mồi của hắn, bị cướp con mồi hắn cũng không tức giận, đại phản diện ngược lại lại tự mình tức giận trước, nhưng lần sau vẫn sẽ làm như vậy, đặc biệt thích làm khó mình.
Lúc làm cơm cho hai người bọn họ cũng vậy, ăn xong sẽ rửa chén cho hắn, sau lại hừ lạnh một cái, sau đó cho hắn một bóng lưng rất ngốc.
Tiểu sư đệ của hắn hoạt bát đáng yêu như vậy, tại sao nhân vật phản diện này lại lãnh khốc ngốc ngốc như vậy đây?
Người vừa rồi nói chuyện thấy không có ai trả lời, liền tự mình đưa tay lấy. Lâm Uyên mặt không đổi sắc cầm đao vung tới, nếu không phải người đàn ông kia thu tay lại nhanh, nhất định sẽ bị chém đứt bàn tay.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, sắc mặt nam nhân cũng trắng bệch, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng, "Sao anh lại ích kỷ như vậy? Mình có đồ ăn thì không để ý đến mọi người sao? Còn có, anh vừa rồi thực sự muốn chặt tay tôi sao?"
Lâm Uyên nhướng mày: "Còn không phải sao?" Nếu có người chọc hắn chán ghét, Lâm Uyên không ngại giết người, bất quá sâu trong thức hải có một cấm chế rất mạnh, ngăn cản hắn làm như vậy. Loại cảm giác mông lung này, lại khắc sâu trong cốt nhục của hắn. Lâm Uyên cũng không thật sự muốn đi thử nếu vi phạm sẽ như thế nào, trực giác cho hắn biết làm như vậy sẽ hối hận, sẽ làm cho hắn mất đi một bảo vật rất trọng yếu.
"Sao anh có thể máu lạnh như vậy?"
"Dọc theo đường đi có rất nhiều cơ hội đi tìm thức ăn, muốn ăn thì ra ngoài tìm." Một đám người dựa vào mấy người có dị năng bảo hộ, lại xem như chuyện đương nhiên, cảm thấy cường giả nên bảo vệ kẻ yếu như bọn họ.
Lâm Uyên tao nhã lau miệng, "Có phải mấy người xem siêu nhân hơi nhiều rồi không? Tưởng chúng tôi là Ultraman sao?"
Mấy ngày nay, Triệu Nghị và Trương Khải cũng thức tỉnh dị năng, Triệu Nghị là thổ hệ, gặp phải tang thi liền dựng tường đất ngăn cản. Lâm Uyên nhìn ra, không chỉ mấy người bình thường dựa vào dị năng giả bảo hộ, mà mấy người thức tỉnh dị năng này, cũng giống như coi mình là chúa cứu thế, mỗi lần có nguy hiểm liền chủ động bảo hộ những người thường này.
Người bình thường không có dị năng liền an tâm thoải mái trốn ở phía sau, ngay cả mấy nam tử trẻ tuổi cường tráng cũng không ngoại lệ, sau khi thanh lý xong tang thi, ngay cả vật tư cũng không đi thu thập, chỉ chờ mấy dị năng giả lấy về sau đó cùng nhau chia.
Lâm Uyên không hiểu cái gọi là giúp đỡ lẫn nhau của bọn họ, nếu không phải bởi vì hắn đối với giết người có loại cấm chế khó hiểu này, thì đã sớm thanh trừ đám người chướng mắt này.
Bất quá đám người mà Tễ Nguyệt mang theo, ngoại trừ Lâm Thanh Thanh cùng Lý Thượng, còn lại bốn người đều có dị năng, so sánh với đám người giữa đường gia nhập kia, xác suất thức tỉnh dị năng rất cao, nếu không phải người khác nói Tễ Nguyệt tình cờ đi ngang qua cửa hàng nhỏ, Lâm Uyên thật đúng là hoài nghi Tễ Nguyệt là cố ý đi ngang qua nơi đó tìm dị năng giả đi cùng.
Bởi vì dị năng xuất hiện, Lâm Uyên cũng không quá nổi bật, gần đây Lâm Thanh Thanh nhiều lần xuất hiện trước mặt người khác, cũng đỡ phải mỗi lần Lâm Thanh Thanh tìm hắn nói chuyện, Tễ Nguyệt ở một bên trừng mắt nhìn hắn, vẫn phóng khí lạnh.
Bởi vì Lâm Uyên lạnh lùng vô tình, những người đó không dám nói cái gì, liền đem tầm mắt đặt lên người Triệu Nghị cùng Lộ Minh, hy vọng bọn họ có thể chủ trì công đạo.
"Lâm Uyên, dù sao chúng ta cũng là đồng bạn, nên chiếu cố lẫn nhau, về sau ai cũng sẽ gặp phải chuyện cần người khác giúp đỡ."
"Triệu đại ca nói đúng, hiện tại hoàn cảnh sinh hoạt gian nan, lúc này chúng ta càng nên đoàn kết, sau khi đến căn cứ cùng nhau xây dựng gia viên, lúc này không nên nội chiến. Địch nhân là tang thi mới đúng."
Bản thân Lâm Uyên là người rất ít nói, bất quá hắn cảm thấy những người này nói không đúng quan hệ của bọn họ, giải thích: "Không phải đồng bạn, đồng hành mà thôi."
Hắn không biết đường đến căn cứ, nếu không đã không đi chung. Cũng không biết Cố Thanh Viễn bây giờ cùng Tả Thần biểu diễn trung khuyển cùng thủ hộ, hay là đang cùng Bạch Lê Hạo chơi trò đại lão cùng tiểu sủng. Bất quá cũng không cần hắn quan tâm, trong kịch bản Lâm Uyên gặp Cố Thanh Viễn ở căn cứ an toàn, trước đó, Cố Thanh Viễn hẳn là không chết được, hắn không cần sốt ruột.
Tễ Nguyệt nhìn đám người kia bị khiếp sợ vì sự lạnh nhạt của Lâm Uyên, không nói gì nữa, vô hình trung xa cách Lâm Uyên. Kiếp trước từ lúc bắt đầu mạt thế, y liền cùng Lâm Uyên quen biết đồng hành, về sau bọn họ xác định quan hệ ở cùng một chỗ, thẳng đến ngày y chết, y đặt đối phương trên đầu quả tim chân tình thật ý đối đãi bảy năm, nhưng vẫn không thể hâm nóng được trái tim lạnh như băng của Lâm Uyên.
Nam nhân này, căn bản không có trái tim, mệt y vọng tưởng nhiều năm như vậy. Không, không phải là không có trái tim, Tễ Nguyệt nhớ tới kiếp trước một màn trước khi y chết, lôi điện trong lòng bàn tay đem mặt đất bên chân bổ ra một cái hố sâu. Lâm Uyên lại có thể hôn người khác! Rõ ràng còn chưa từng hôn y vài lần, Lâm Uyên chán ghét hôn môi, cho dù y rất muốn hôn Lâm Uyên, nhưng sợ Lâm Uyên mất hứng, mỗi lần đều kiềm chế dục vọng rục rịch trong lòng không dám hôn hắn. Nhưng Lâm Uyên lại tùy ý hôn Cố Thanh Viễn như vậy.
Mọi người bị Lâm Uyên khơi mào bất mãn, nhưng bởi vì Tễ Nguyệt bỗng nhiên bộc phát, đều không dám lên tiếng.
Triệu Nghị cùng Lộ Minh ở trong lòng vẫn có chút kính sợ Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt là người đầu tiên thức tỉnh dị năng, hơn nữa hình như so với bọn họ lợi hại hơn rất nhiều, nếu không phải Tễ Nguyệt quá mức lãnh đạm mặc kệ mọi việc, bọn họ nhất định sẽ không hề dị nghị để y làm thủ lĩnh, thế nhưng Tễ Nguyệt một chút cũng không tham dự, rất không tranh với đời.
Sau khi Tễ Nguyệt không khống chế được tâm tình, liền quay đầu đi ra ngoài, hai mắt mở to, không để nước mắt bên trong chảy ra. Ra khỏi chỗ dừng chân tạm thời của bọn họ, tang thi xa xa nghe được thanh âm đều chạy về phía Tễ Nguyệt, lôi điện phảng phất mang theo thế lôi đình, chuẩn xác bổ vào đầu tang thi, tang thi vây quanh Tễ Nguyệt ngã xuống một mảng lớn.
Thể chất dị năng giả được cải thiện, có thể mơ hồ nhìn thấy tình huống Tễ Nguyệt bên ngoài, bọn họ giật mình há to miệng, bọn họ cũng có dị năng, nhưng căn bản không đạt tới trình độ của Tễ Nguyệt. Xa xa còn nhìn thấy Tễ Nguyệt cầm thiết côn chọc vào đầu tang thi, nhớ tới một màn lúc trước ở cửa hiệu thuốc, lại muốn nôn.
Mọi người ăn não heo, não dê, cũng sẽ có một số người không tiếp nhận được, cảm thấy ghê tởm, huống chi là đào não người, Tễ Nguyệt tại sao lại cổ quái như vậy chứ?
Lộ Minh nói thầm với Trương Khải: "Cậu nói Tễ Nguyệt có phải đang tìm tinh thạch không? Trong tiểu thuyết đều sẽ xuất hiện, có thể thăng cấp dị năng, sau này tinh thạch cũng sẽ được sử dụng làm tiền tệ."
Trương Khải run rẩy một chút: "Nếu thật sự có tinh thạch, cậu sẽ đi đào sao?"
......
Tễ Nguyệt dần dần tỉnh táo lại, không nghĩ tới y còn có thể sống lại một đời nữa, khi mở mắt đã trở lại một ngày trước mạt thế. Chẳng lẽ là trước khi chết y quá mức không cam lòng, ngay cả ông trời cũng nhìn không được, hảo tâm để y sống lại một đời sao?
Y không đổ lỗi cho nhiệm vụ cuối cùng. Đó là bởi vì y muốn lấy lòng Lâm Uyên, trong lòng y có ý đồ, mới nhận nhiệm vụ, là y quá mức tự phụ, ỷ vào thực lực cường đại, không đem nguy hiểm để vào mắt, cho nên tang thi biến dị cao giai ngoài ý muốn xuất hiện mới có thể làm cho y cửu tử nhất sinh. Tất cả những nguy hiểm mà y gặp phải đều không đáng kể.
Nhưng làm sao Lâm Uyên lại có thể hôn người khác đây? Ở trong căn cứ Lâm Uyên cùng Cố Thanh Viễn tiếp xúc thân mật, y cho dù trong lòng ghen tị cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Lâm Uyên, Lâm Uyên ghét nhất những cảm xúc nhàm chán này.
Vì sao lại đi hôn Cố Thanh Viễn? Chẳng lẽ là bởi vì thích Cố Thanh Viễn sao? Còn y thì sao? Y là cái gì?