Tễ Nguyệt vốn tưởng rằng Lâm Uyên chỉ là tùy tiện trêu chọc y, làm bộ không ngủ y, để trả thù y vừa mới tỉnh đã giả mất trí nhớ dọa hắn lần đó, lại không nghĩ tới Lâm Uyên thật sự không ngủ y! Mặc kệ y làm nũng thế nào, Lâm Uyên vẫn là một câu nói nghiêm trang kia, "Bổn quân đã nói rồi, ta chỉ song tu với đạo lữ của bổn quân. Em không phải đã từng nói rồi sao, lời nói của bổn quân mang theo thề, không thể dễ dàng vi phạm."
Thế nhưng bọn họ đã sớm là đạo lữ. Đều trách y đùa giỡn Lâm Uyên, chọc Lâm Uyên tức giận, hiện tại hắn cũng không thừa nhận y là đạo lữ của Lâm Uyên.
Còn nữa, rõ ràng thần hồn của y đã khôi phục, Lâm Uyên lại giống như lúc trước, ba ngày thì hết hai ngày đều đi ra ngoài, còn không nói cho y là đi làm gì. Vừa hỏi liền bảo y cố gắng tu luyện cho tốt, không cần quan tâm.
Y một mình ở phòng trống, nam nhân còn không có nhà, y làm sao có thể không quan tâm, còn tu luyện đi xuống.
Thật vất vả mới bắt được Lâm Uyên ở nhà một lần, Tễ Nguyệt chạy tới, "Ôi, ngài đang xem điển tịch luyện khí?"
Lâm Uyên thuận tay tiếp lấy người nào đó ngồi trên đùi mình, ma sát ngón tay Tễ Nguyệt, "Sao còn chưa thăng cấp?"
Tễ Nguyệt nghe vậy có chút chột dạ, y ở vách chướng đã lâu, lần này sau khi thần hồn tăng trưởng, lại có Lâm Uyên bố trí trận pháp cùng đan dược, lúc y thăng cấp vốn nên không có khó khăn gì, nhưng ai bảo y không yên tâm bế quan.
"Em nhớ ngài, Lâm Uyên ca ca, em sai rồi. Phải làm sao ngài mới tha thứ cho em?"
Lâm Uyên không nhịn được cười, "Ta keo kiệt như vậy sao? Ta không tức giận."
"Ngài không muốn em sao? Đáng lẽ em không nên cố tình nói dối ngài." Tễ Nguyệt cho rằng, Lâm Uyên chính là dùng gậy ông đập lưng ông, y lừa Lâm Uyên nói sẽ không đuổi hắn đi, cũng sẽ không tự mình rời đi, Lâm Uyên liền lấy lời thề song tu với đạo lữ, không ngủ y làm cái cớ.
Bộ dáng tiểu đáng thương này của Tễ Nguyệt khiến Lâm Uyên vừa thương vừa yêu, lại có chút muốn cười. "Tu luyện cho tốt, không cần luôn luôn đem tâm tư trì hoãn hưởng lạc."
"Luôn bảo em tu luyện, không làm đạo lữ cho tốt, lại muốn làm sư tôn." Mặc dù Tễ Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, Lâm Uyên vẫn nghe được rõ ràng, chỉ thấy Tễ Nguyệt tức giận hừ hừ nói thầm xong, liền bá đạo nắm mặt hắn dùng sức hôn vài cái, hôn xong còn giận dỗi kêu hai tiếng, "Sư tôn, sư tôn."
Lâm Uyên cũng không tức giận, "Thật sự muốn gọi ta là sư tôn?" Ngữ khí thanh đạm, còn có vài tia ôn nhu, Tễ Nguyệt lại giật mình một chút, vội vàng nói: "Không không, em sai rồi."
"Tiền đồ!" Lâm Uyên cười mắng một câu, vỗ vỗ mông Tễ Nguyệt, ý bảo Tễ Nguyệt từ trên đùi hắn đi xuống, "Đi chơi đi, đừng làm chậm trễ chính sự của ta." Tễ Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn làm bộ ầm ĩ, gây chuyện thị phi, nhưng rất cẩn thận ở bên ngoài điểm mấu chốt của hắn giương oai, coi như là hấp dẫn lực chú ý của hắn, cũng theo bản năng tuân thủ chừng mực, rất sợ hãi, e sợ thật sự chọc hắn chán ghét.
'Vì yêu mà sinh ưu sầu, vì yêu mà sinh sợ hãi. Nếu có thể thoát ly khỏi tình yêu, không lo cũng không sợ.' Tễ Nguyệt luôn cho rằng trong tình cảm của bọn họ, hắn thành thạo, không gợn sóng, nắm trong tay toàn cục, nhưng y không biết rằng hắn cũng sầu lo, cũng sẽ lo được lo mất.
"Ngài dự định tu tập luyện khí sao? Muốn tế luyện binh khí gì, tìm không được luyện khí sư cao cấp?"
"Cái này chỉ có thể do ta tự mình luyện chế."
Tễ Nguyệt bĩu môi, có chút bất mãn Lâm Uyên thần thần bí bí, cái gì cũng không nói cho y biết. Cố ý nói: "Em biết rồi, nhân duyên của ngài kém như vậy, không phải là do những luyện khí sư cao cấp kia không chịu luyện chế cho ngài đó chứ?"
"Ta còn thiếu những pháp khí kia sao?" Lâm Uyên vừa nói vừa đứng lên, "Em tu luyện cho tốt mới là đúng đắn, nếu em đi ra ngoài bị người đuổi đánh, ta cũng sẽ không cứu em." Lâm Uyên vào động phủ hắn chuyên môn mở ra dùng để luyện khí, bày ra cấm chế, ngăn cản Tễ Nguyệt đi theo phía sau hắn ở bên ngoài. Làm cho Tễ Nguyệt tức đến sặc.
"Có cái gì đặc biệt, chờ tu vi của em cao hơn ngài, em sẽ nhốt ngài ở trong phòng, mỗi ngày mặc cho em song tu." Tễ Nguyệt tức hừ hừ, càng nghĩ càng tức giận, quyết tâm đi thăng cấp.
Chờ sau khi tu vi của Tễ Nguyệt củng cố, vừa xuất quan liền hoảng sợ, trong lúc nhất thời phảng phất chính mình đi nhầm chỗ. Trong Ma Vực Điện vốn là nơi có thể thấy được các loại trân phẩm kỳ bảo, hiện giờ cảnh sắc càng thêm tinh xảo, mọi nơi càng có nhiều bảo vật khiến người ta đỏ mắt, nơi bọn họ ngủ - Lâm Nguyệt Các lại càng thay đổi, rất nhiều vật dụng giống như là một lần nữa tế luyện một phen, sáng tạo một phen, hoa vũ phiêu phiêu, linh khí mờ mịt, tựa như tiên cảnh.
Tễ Nguyệt nhìn thấy kỳ lạ, khẩn cấp tìm được Lâm Uyên, trêu chọc nói: "Lâm Uyên, ngài còn rất nhàn rỗi, còn trang trí động phủ một phen." Tu sĩ bọn họ, luôn luôn không quan tâm những vật ngoài thân này, nhất định là bị ba ngàn thế giới luân hồi của bọn họ lây nhiễm, dĩ nhiên còn giống như thế tục trang trí, Tễ Nguyệt trong lòng vui vẻ, âm thầm buồn cười Lâm Uyên ấu trĩ.
Lâm Uyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt cười đùa cũng dần dần nghiêm trang. Lâm Uyên vươn tay, mở ngón tay ra, một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay.
Tễ Nguyệt hô hấp đều nặng, không dời được ánh mắt, "Em nguyện ý."
Lâm Uyên nở nụ cười, "Ta còn chưa hỏi, em rụt rè một chút đi." Sau khi đùa giỡn xong sắc mặt Lâm Uyên trở nên trịnh trọng, "Tễ Nguyệt, làm đạo lữ ta nhé."
Tễ Nguyệt nhào tới trên người Lâm Uyên, hô to: "Em nguyện ý, em nguyện ý. Tễ Nguyệt là đạo lữ của Lâm Uyên."
Lâm Uyên ôm người cũng kìm lòng không được nở nụ cười, nhiệt độ của một người khác trong ngực rõ ràng như thế, loại ấm áp thoải mái này làm cho người ta tham luyến như thế.
"Ngài mấy ngày trước luyện tập luyện khí, còn nói chỉ có thể do ngài tự mình luyện chế, thì ra là muốn tự tay tế luyện nhẫn cưới."
"Nhẫn là linh khí, về sau tu vi em tăng lên, đẳng cấp của nhẫn cũng sẽ tăng trưởng, không gian trữ vật sẽ tăng trưởng theo. Bên trong có dấu vết linh hồn của ta, niêm phong ba lần công kích. Dùng rồi lại đưa ta tế luyện một lần nữa là được."
"Chậc chậc," Tễ Nguyệt yêu thích không buông tay nhìn chằm chằm, kiểu dáng đơn giản đại khí, bên trong không rõ ràng khắc hai chữ "Lâm Nguyệt", còn có dấu vết linh hồn, nhất định phải thời khắc biết vị trí của y, Lâm Uyên thối, rắp tâm bất lương. Tễ Nguyệt lấy tay tinh tế sờ qua, phát hiện một lỗ hổng nhỏ, đầu óc bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Đem cái kia cho em xem một chút." Cầm lấy một chiếc nhẫn của Lâm Uyên, hai cái nhẫn cùng một chỗ so sánh, chậm rãi xoay tròn, quả nhiên bị y khép lại.
Tễ Nguyệt vui mừng ôm cổ Lâm Uyên, "Sao ngài lại sến súa như vậy, nhẫn cho đạo lữ còn nhất định phải hợp lại cùng một chỗ."
Tễ Nguyệt cao hứng cọ thẳng vào cổ hắn, Lâm Uyên cố ý nói: "Em không hài lòng ta lại đổi một cái là được rồi."
Tễ Nguyệt hừ hai cái, "Ngài không cần luôn khi dễ em, nếu không phải chiếu cố người già còn độc thân đáng thương như ngài, phong hoa chính mậu như em làm sao có thể lần đầu tiên yêu đương liền kết hôn, khẳng định phải có thêm mấy người bạn trai thử nhiều mới đúng. Nhưng vì chất lượng đầu tiên quá cao, em cũng không thể tìm thấy bạn trai tiếp theo. Vì không muốn cô độc suốt quãng đời còn lại, nên chắp vá cùng ngài sống qua ngày."
"Ngài chỉ là chắp vá qua, em chính là lựa chọn kỹ càng, tìm một đạo lữ hợp tâm ý nhất. Có vẻ như em đã kiếm lời."
Tễ Nguyệt cười đến mức hai mắt đều nheo lại.
**
Tin tức ma quân trở về nhanh chóng bao trùm toàn bộ Tu Chân giới, chính ma hai đạo nghe thấy biến sắc, hoảng sợ có thể nguy hiểm.
Tai họa ngàn năm trước phảng phất như ở gần trước mắt, ma quân tái gián thế, bị phong ấn ngàn năm phẫn nộ cùng báo thù, khẳng định là tai ương diệt thế nghiêm trọng hơn ngàn năm trước, không biết lại nhấc lên tanh phong huyết vũ gì.
Chúng tu sĩ khẩn cấp triệu tập đại hội cầu sinh, cùng bàn bạc làm thế nào ứng phó với thương sinh đại kiếp nạn sắp tới, ngay cả tranh đoạt tư cách kịch liệt gần đây để vào bí cảnh Trụy Tiên đều bị mọi người ném ra sau đầu, sinh tử tồn vong, những cơ duyên kia cũng không có tác dụng gì.
Mà một tin tức khác càng làm cho người ta kinh dị phi thường. Ma quân thế nhưng muốn cử hành nghi thức đạo lữ.
Tin tức này làm cho mọi người đồng thời sợ hãi, mọi người cảm thấy có một tia may mắn lại có một chút bất an, may mắn là ma quân muốn hưởng thụ mỹ sắc, đây cũng là một khoảng trống có thể đối phó ma quân, chỉ sợ ma quân không thể xuống tay, không hề sơ hở, có lẽ bọn họ có thể trấn an ma quân. Nhưng những người bình thường danh tiếng cực thịnh, bảng xếp hạng tiên tử cùng bảng xếp hạng tuấn kiệt nơm nớp lo sợ, e sợ ma quân coi trọng mình, sẽ lấy thân chế ma, nhất thời đều khiêm tốn thu liễm lại.
Bên ngoài Trụy Tiên bí cảnh, các thế lực lớn đều chờ đợi bí cảnh mở ra, so với bình thường âm thầm đối chọi gay gắt cùng chờ mong cơ duyên, bầu không khí có thêm một tia trầm trọng ngưng tụ. Dưới loại tình huống này, hai nam tử áo trắng khí chất lỗi lạc, bình thản ung dung dung mạo cực thịnh liền đặc biệt hấp dẫn người khác.
Trưởng lão của mấy thế lực lớn có giao hảo âm thầm truyền âm hỏi thăm, đều không thể biết được lai lịch của hai người, nhưng vị dáng người cao lớn trong đó, tu vi sâu không lường được, lại nhìn không ra đẳng cấp, rõ ràng không có phóng thích uy áp, trên người lại có một loại cảm giác lạnh thấu xương không giận tự uy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng đánh giá. Cũng không biết là đại năng ngang trời xuất thế lánh đời ở đâu.
Có người trong lòng nhanh chóng xẹt qua một tia ý niệm, có lẽ có thể tìm được đại năng có đủ năng lực cùng ma quân địch lại, có thể giảm bớt trận đại nạn này? Không biết tu vi của vị này so cùng ma quân như thế nào. Nhưng ma quân năm đó sau khi đại chiến trọng thương còn bị khốn ma trận phong ấn ngàn năm, bản thân liền kiệt lực thụ thương, lại tiêu hao ngàn năm, có lẽ thực lực không bằng trước kia, là có vài người bị năm đó dọa sợ vỡ mật, vừa nghe đến ma quân liền tự loạn trận tuyến, phóng đại tu vi ma quân. Nói không chừng lần này bọn họ còn có thể nhổ cỏ tận gốc.
Mấy người liếc nhau một cái, trong lòng mỗi người đều có cân nhắc, mắt thấy bí cảnh sắp mở ra, ma quân gần đây cũng không có tiến triển gì, vẫn là vào bí cảnh đánh một trận, dù sao cũng đã hao phí rất nhiều tài nguyên chuẩn bị.
Tễ Nguyệt nhìn bốn phía, nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Lâm Uyên, nhỏ giọng cười nói: "Ai, nghe nói ma đầu ma quân kia muốn tuyển tú thu hậu cung? Hai chúng ta đẹp như vậy, vạn nhất bị hắn coi trọng thì làm sao bây giờ?"
Lâm Uyên: "..." Quả thật có thể để ý tới y.