"Tễ Nguyệt" Lâm Uyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó khi nghe những lời của Tễ Nguyệt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tễ Nguyệt, "Không cho phép hạ độc Ngụy Lăng Phong, không thể gây tổn thương đến tính mạng hắn." Theo như kịch bản vì Tễ Nguyệt hạ độc Ngụy Lăng Phong, dẫn đến Nghiệp Thành bị ôn dịch, tử thương thảm trọng.
Tễ Nguyệt trịnh trọng gật đầu, lại có chút không hiểu, "Thế nhưng hắn đối sư huynh không tốt."
"Ta tự có suy xét." Lâm Uyên sờ băng gạc trên cổ tay Tễ Nguyệt, "Là Ngụy Lăng Phong nói cho ngươi, mưu hại Ngụy Lăng Dược là tử tội?"
Tễ Nguyệt cúi đầu, lúng ta lúng túng không dám nói. Sư huynh không để y dùng máu chữa cho Ngụy Lăng Dược, y vi phạm lời của sư huynh, thế nhưng Ngụy Lăng Phong nói nếu Ngụy Lăng Dược bỏ mình, sư huynh sẽ mạng tội mưu hại hoàng tử, tội chết khó thoát. Trong thiên hạ đều là đất của hoàng thất, ngay cả sư phụ cũng không được cứu sư huynh. Y không thể mạo hiểm như vậy, dù sao y chỉ dùng một ít máu, lại không chết được.
Lâm Uyên một tay nâng ót Tễ Nguyệt, tay kia nâng cằm Tễ Nguyệt, ôm vào ngực, mới đầu là thử khẽ hôn, chậm rãi càng ngày càng kịch liệt, hận không thể đem người nuốt vào bụng.
Tễ Nguyệt bị hôn đến mắt đều mơ hồ, sau khi được buông ra, vẫn còn choáng váng và cúi người liếm thêm vài lần nữa.
Trên chiếc xe ngựa phía trước bọn họ, sắc mặt Ngụy Lăng Dược hồng nhuận, khí sắc so với trước kia đã khá hơn nhiều.
Ảnh Nhất trở về bẩm báo những gì nghe được từ chỗ của hai người kia bọn hắn còn có chút không dám tin tưởng. Vốn dĩ hắn nghĩ Tễ Nguyệt cố ý dấu diếm thân thế của y, nên định bí mật nghe ngóng tình huống một chút, lại không nghĩ rằng có thể nghe được loại bí mật này.
Ngụy Lăng Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được trên Thánh Sơn sẽ sắp đặt trận pháp, lương y như từ mẫu, sao lại cố ý thiết lập trận pháp đem bệnh nhân đến cầu y ngăn ở dưới núi, còn thiết lập quy củ không được mời không thể lên núi. Trách không được trên núi chỉ có bọn hắn cùng sư đồ ba người, cũng không tìm nô bộc phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày. Là một thiếu niên nghịch ngợm, sao lại để một mình y canh giữ trên núi không cho phép xuống núi.
Những sau khi nghe được bí mật này liền có thể lý giải được. Bởi vì Tễ Nguyệt có máu trân quý, loại máu giá trị này nếu bị người ngoài biết được, e rằng ngay cả Thần y cũng không thể bảo vệ nổi.
Ngụy Lăng Phong bất chấp đắc tội Y Thánh cũng phải mang hai người đi, vì để phòng vạn nhất. Hắn đã thử qua máu của Tễ Nguyệt, xác thực có thể so với linh dược. Vạn nhất Y Thánh không thể chữa trị cho Tiểu Dược, đến lúc đó Tễ Nguyệt đã nằm trong tay hắn, lấy máu cũng thuận tiện hơn.
Bằng không, cứ để hai người trên núi, trời cao biển rộng, không kịp thời tìm được Tễ Nguyệt, độc của Tiểu Dược chờ không được người.
Lại nói, một phàm phu tục tử, có mấy cái mạng cũng không so nổi với hoàng tử tôn quý, có thể cứu Tiểu Dược, là phúc phận của Tễ Nguyệt.
Xe ngựa lắc lư một ngày mới đến hoàng cung, Tễ Nguyệt từ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, từ nông hộ thấp bé đến đại viện nhà cao cửa rộng trong kinh đô, trong lòng kinh thán không thôi.
"Sư huynh, sao lại có phòng ở cao như vậy. Trên đường thật nhiều đồ ăn, hương vị thơm quá. Người cũng thật nhiều."
Một đoàn người tiến vào hoàng cung, Ngụy Lăng Phong vốn định trực tiếp để Y Thánh vì Ngụy Lăng Dược chẩn bệnh, nhưng Y Thánh chỉ mặt gọi tên muốn hai vị đồ đệ của ông tới hỗ trợ, Ngụy Lăng Phong liền đem lí do đi đường mệt mỏi thoái thác ngậm miệng không nói.
An bài người sắp xếp nơi ở cho hai người rửa mặt một phen. Khi Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt đến, Y Thánh đang bắt mạch cho Ngụy Lăng Dược.
Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy sư phụ, trong lòng vui vẻ lại cao hứng, nhìn thấy sư phụ ngưng thần bắt mạch, cũng không có tiến lên quấy rầy.
Sư phụ của hai người là một lão đầu tiên phong đạo cốt, thân thể nhìn rất cường tráng, so với tuổi thật nhìn nhỏ hơn mười tuổi.
Y Thánh xem bệnh bắt mạch xong, vẫy tay gọi Tễ Nguyệt, "Nói một chút tình huống chẩn trị cùng phương pháp của ngươi."
Tễ Nguyệt nói rõ từng cái những điều mà y hiểu rõ trong khoảng thời gian này, còn có triệu chứng lúc phát độc của Ngụy Lăng Dược, phương pháp trị liệu mà y lựa chọn, cùng cái nhìn về độc của Ngụy Lăng Dược.
Y Thánh nghe âm thầm gật đầu, "Không sai, so với sư huynh đầu gỗ của ngươi thông suốt hơn nhiều."
"Sư phụ" Tễ Nguyệt bất mãn phản bác, sư huynh y là lợi hại nhất.
Y Thánh viết phương thuốc, dặn dò nhược đồng những lưu ý khi sắc thuốc. Loại độc này là được đồng môn sư đệ của ông nghiên cứu ra, trước kia ông từng được chứng kiến, mặc dù đã qua cải tiến, nhưng ông vẫn có niềm tin giải độc.
Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt liền ở lại viện tử của Y Thánh, "Sư phụ, Ngụy Lăng Phong vẫn luôn vội vã tìm ngài, không nghĩ tới ngài lại ở hoàng cung."
"Ta gần đây mới đến, biết được việc này, liền truyền tin cho các ngươi, sao các ngươi đều xuống núi cả rồi? Nếu có người đi Thánh Sơn cầu y, chẳng phải sẽ vồ hụt sao?"
"Là Ngụy Lăng Phong cưỡng chế ta cùng sư huynh đến, hắn mang thật nhiều binh sĩ tới bắt chúng ta."
Y Thánh thu lại vẻ mặt hòa ái dễ gần, nhìn Lâm Uyên, hỏi lời Tễ Nguyệt nói có phải sự thật hay không. Xem hiểu ánh mắt ngầm thừa nhận của Lâm Uyên, Y Thánh liền không nói thêm gì nữa, đến chỗ ở, cho hạ nhân chung quanh viện tử lui xuống.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Uyên đem sự tình ngắn gọn nói một lần.
"Ngàn phòng vạn phòng, ngươi, a!" Y Thánh rất có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy Tễ Nguyệt, ngón tay chỉ một chút, cũng không nói gì nặng lời. Tuy bí mật của Tễ Nguyệt bị lộ là do bị nghe lén, nhưng việc đã đến nước này, răn dạy cũng không có tác dụng gì, sau cùng thì Thánh Y vẫn đau lòng cho tiểu đồ đệ xấu số này.
"Người trong giang hồ cho ta một chút mặt mũi, nể mặt Thánh Sơn chúng ta ba phần, nhưng làm sao có thể hơn được quyền thế của hoàng tử một nước, chúng ta cánh tay không lay chuyển được núi, chỉ hi vọng không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn nể tình ân cứu mạng, ngươi mới có thể nhặt về cái mạng nhỏ."
"Sư phụ, chỉ cần chữa khỏi Ngụy Lăng Dược, bọn hắn hẳn là sẽ không đánh chủ ý lên Tễ Nguyệt."
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Coi như lần này giải độc, nhưng bọn hắn đã biết tin tức này, về sau khó đảm bảo sẽ không lợi dụng, Hoàng gia nhiều thị phi. Này, cũng là số mệnh, thành dã tiêu hà, bại dã tiêu hà. Mạng sống của Tễ Nguyệt cũng bởi vậy mà gặp nhiều uy hiếp."
Tễ Nguyệt nhìn sư phụ cùng sư huynh vì y mà sầu lo, trong lòng cũng không chịu nổi, liền nói sang chuyện khác, nghĩ muốn đổi chủ đề. "Sư phụ, ta còn chưa nói cho người, hiện tại ta cùng sư huynh là phu thê, sư huynh đáp ứng để ta làm tiểu tức phụ của huynh ấy."
Tay đang bắt mạch cho Tễ Nguyệt của Y Thánh dừng lại, nhìn Lâm Uyên, lại nhìn dáng vẻ cao hứng bừng bừng của Tễ Nguyệt, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi vui vẻ là được rồi."
"Thật ly kỳ, sư phụ vậy mà không nói ta ẩu tả. Xem ra sư phụ cũng rất ủng hộ ta, người còn không biết, vừa mới bắt đầu sư huynh một mực không đáp ứng, rất đáng ghét."
Lâm Uyên cùng sư phụ liếc nhau một cái, nhìn nét mặt của hắn, trong lòng trầm xuống. Một bên Tễ Nguyệt còn tại vô tri vô giác nũng nịu, không có phát giác được hai người khác tâm tình miễn cưỡng.
Y Thánh đuổi Tễ Nguyệt về phòng trước, nói có việc dặn dò Lâm Uyên. Tễ Nguyệt không nghi ngờ gì, phất phất tay rời đi, nói muốn thu thập giường chiếu chờ Lâm Uyên đi ngủ.
"Uyên Nhi, ngươi nhường nhịn Tiểu Nguyệt nhiều một chút."
"Sư phụ, Tễ Nguyệt đệ ấy..." Lâm Uyên trong lòng đã có chuẩn bị, nghe thế cũng quýnh lên.
"Theo nó, để nó vui vẻ chút cũng tốt."
Lâm Uyên tim cứng lại, Tễ Nguyệt từ nhỏ sống ở trên núi hoang tàn vắng vẻ, không thông thế tục, không rành thế sự, loại chuyện kinh thế hãi tục này sư phụ không có khả năng không có chút nào giãy dụa nào đã tiếp nhận. Lại nói thêm những lời này, rõ ràng là do thân thể Tễ Nguyệt không tốt, cho nên mới thuận theo y nhiều hơn.
"Không có biện pháp khác sao?"
"Nó nguyên khí không đủ, vốn là suy yếu khó mà sống được. Lại bị vứt bỏ ở ven đường, nhiễm lạnh nghiêm trọng tổn thương căn cơ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể suy kiệt, dùng thuốc nuôi, lớn như vậy đã không dễ dàng, chạy không thoát mệnh số chết yểu. Ngay cả ta, cũng không thể cứu vãn."
Lâm Uyên trong lòng cảm thấy bất lực. Trong kịch bản, sau khi Tễ Nguyệt lấy ra tâm đầu huyết, liền giống như một phế nhân, hư nhược chỉ có thể nằm ở trên giường, bất lực động đậy, sinh mệnh cực độ giảm xuống. Về sau theo Lâm Uyên đi Nghiệp Thành, bắt đầu nghiên cứu chế tạo giải dược, Tễ Nguyệt cũng nhiễm ôn dịch, sau khi giải dược thành công, Tễ Nguyệt cũng dầu cạn đèn tắt, buông tay nhân gian.
Các nhân vật chính và 'Lâm Uyên' hoả táng di thể Tễ Nguyệt, nói y đã chuộc lại tội lỗi của mình, xem như một tay dẫn đến cuộc ôn dịch này, nhưng đến một khắc cuối cùng, biết quay đầu là bờ, chế ra giải dược. Nên bọn hắn không trách y.
Lâm Uyên đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt cảm xúc, đẩy cửa ra.
"Sư huynh, ngươi đã trở về, ngươi nhìn cái nhà này thật lớn, đồ vật cũng thật nhiều." Tễ Nguyệt nhìn cái bình kỳ lạ có hoa văn sặc sỡ, đem nước trong bình đổ vào bên trong, "Cái bình này thật đẹp mắt, nhưng bên trong lại không đựng nước, người nơi này cũng lười quá rồi, không chịu khó lấy nước.". đam mỹ hài
"Cái bình này không phải dùng để đựng nước."
"Cái bình không đựng nước, vậy để đựng thuốc sao? Lớn như thế!"
Lâm Uyên cầm bình nước đặt lên bàn, kéo người đi, "Để bày biện đẹp mắt, không có tác dụng gì."
Tễ Nguyệt nghe xong liền không có hứng thú, nâng cằm lên để thuận tiện cho Lâm Uyên giúp y cởi quần áo, "Ngồi xe ngựa mệt mỏi quá, đau lưng nhức eo, toàn thân đều khó chịu, sư huynh xoa xoa."
Lâm Uyên chịu mệt nhọc hầu hạ tiểu sư đệ, "Tễ Nguyệt, ngươi có nguyện vọng gì không?"
"Cùng sư huynh ở cùng một chỗ, người sư huynh thương nhất là ta."
Còn chưa nói được vài câu, người liền ngủ mất. Lâm Uyên cũng nằm ở bên cạnh Tễ Nguyệt, sờ tóc của y, nhìn khuôn mặt say ngủ của Tễ Nguyệt hồi lâu.
Buổi sáng hai người tỉnh dậy không có việc gì làm, những việc thường làm trên núi trong hoàng cung đều có người làm, Y Thánh muốn đi xem bệnh cho Hoàng Quý Phi, hai người liền đi theo cùng.
"Sư phụ, Hoàng Quý Phi bị bệnh gì? Trong cung ngự y nhiều như vậy, sao còn muốn sư phụ ở lại trong cung?"
"Đau ngực, tâm tư uất ức, gan khí không thoải mái." Theo lý thuyết Hoàng Quý Phi thân phận tôn quý, lại sinh hoàng tử, có được chút sủng ái, không có đạo lý lại bởi vì tâm tư uất ức gan khí cản trở, bất quá chuyện hoàng gia làm sao có thể nhìn bề ngoài. Bằng không lúc trước ông cũng sẽ không lựa chọn làm du y mà là tiến vào Thái Y Viện.
"Nói thật, trong cung không thể so với chúng ta ở trên núi, không nên trêu chọc quý nhân."
Tễ Nguyệt một khi bất mãn liền sẽ phồng má, y chán ghét ở hoàng cung, khắp nơi đều không cho phép cái này không cho phép cái kia. Sư huynh cũng không ôm y một cái.