Yến Trục Quang không sốt ruột, ngược lại nàng đã tìm ra điểm thú vị để chơi trong không gian đất đá này.
Nàng có thể cảm giác được, không gian đất đá tưởng chừng như ôn hòa này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, nàng muốn xem thử nơi đây rốt cuộc có gì kỳ lạ.
“Không vội, dù sao vẫn còn đủ thời gian, trước sau gì cũng có thể tìm được biện pháp phá giải, ta muốn xem thử không gian đất đá này rốt cuộc có gì đặc biệt.”
Lần này thời hạn mở ra Thanh Công Tháp là một năm, trong một năm này, chỉ cần không có vết thương trí mạng dẫn tới việc bị lệnh bài đệ tử của tông môn cưỡng chế truyền tống ra bên ngoài, thì vẫn có thể tùy ý dừng lại ở nơi nào đó, sẽ không bị đuổi đi. Trừ khi đến thời hạn đóng cửa Thanh Công Tháp vào năm sau, đến lúc đó, bất cứ đệ tử nào không phải đang tập trung nhập định đều sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Đương nhiên, Thanh Công Tháp là nơi dùng để tăng lên thực lực của đệ tử Phong Hoa Tiên Tông, vì vậy cách quản lý vẫn rất săn sóc. Nếu lúc Thanh Công Tháp đóng cửa mà đệ tử đang nhập định tìm hiểu, Thanh Công Tháp sẽ không lập tức cắt ngang quá trình tìm hiểu của đệ tử.
Chờ đến khi đệ tử tìm hiểu xong, khôi phục ý thức rồi mới truyền tống bọn họ ra ngoài. Nhưng tương ứng, nhằm tránh cho mọi người đều canh thời gian lúc gần đóng cửa để tu hành, nếu như vượt quá thời hạn thì sẽ bị bù vào mặt khác.
Tỷ như mất đi lượt vào Thanh Công Tháp tiếp theo, hoặc là trừ bớt đi tài nguyên phúc lợi khác từ tông môn.
Lúc trước Yến Trục Quang cũng không tốn bao nhiêu thời gian trong không gian ngọn lửa kia, hiện giờ vẫn còn cách khá xa thời hạn cuối cùng, nàng vẫn có thể thoải mái chơi một chút.
Đi hướng này không được, Yến Trục Quang liền đổi hướng khác, những ngọn núi bùn màu đen trong khu đầm lầy này sụp xuống, đồng thời lại không ngừng trào ra, hình thành những ngọn núi bùn mới.
Những ngọn núi bùn cao lớn mà lúc trước Yến Trục Quang dùng lưới cỏ bao lấy không biết từ lúc nào đã tuôn ra bên ngoài, cắn nuốt gần như hoàn toàn mảng lưới cỏ mà Yến Trục quang đã không còn khống chế.
Từng khối bùn đen nện xuống, đập tan tác những mảnh lưới cỏ Yến Trục Quang đi qua.
Dù cho bùn đen dày đặc thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng tốc độ rơi của bùn đen thật sự không nhanh, với tốc độ của Yến Trục Quang thì có thể nhẹ nhàng tránh được.
Nhưng trong lòng Yến Trục Quang vẫn cảm thấy có một mối nguy hiểm không thể bỏ qua, tất nhiên là còn có sát chiêu gì nữa, ẩn nấp bên dưới cái vẻ chầm chậm này.
Yến Trục Quang đang tự hỏi nguy cơ kia có khả năng xuất phát từ đâu thì đột nhiên trong lúc nàng không kịp phòng bị, toàn bộ không gian đất đá này đảo ngược lại trong nháy mắt.
Nơi vốn dĩ là phần đáy của không gian đột nhiên biến thành đỉnh, toàn bộ bùn đất bỗng chốc lật úp xuống, bùn đất bao trùm toàn bộ không gian nện xuống khắp nơi, dù cho Yến Trục Quang có muốn tránh né thì cũng không thể!
“Ôi trời ơi, ký chủ cẩn thận a!”
Lúc vào tháp, Yến Trục Quang chia sẻ một phần ý thức với hệ thống để hệ thống có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ mà Yến Trục Quang thấy, nếu không thì ở trong nơi mà bị đạo pháp cùng chân ý khống chế này, hệ thống cũng chỉ có thể nhìn thấy một tòa tháp trống rỗng.
Hiện tại, hệ thống có thể cảm giác được thế giới ở chỗ Yến Trục Quang đang đứng một cách rõ ràng, quả thực chỉ có thể dùng đáng sợ đến long trời lở đất để hình dung.
Khắp nơi đều là hình ảnh bùn đất rơi xuống dữ dội, đinh tai nhức óc, Yến Trục Quang đã sớm gọi phi kiếm ra, một bên né bùn đất sắp rơi xuống, một bên dùng tốc độ nhanh nhất để bay đi, tránh cho bị mớ bùn đen nghìn nghịt kia đè ép.
Tiếng gió cùng dòng khí mang theo bùn đất liên tục vang lên bên tai, thanh âm vèo vèo không dứt khiến cho lòng người căng thẳng, e sợ rằng thanh âm đó sẽ lập tức rơi xuống ngay trên đỉnh đầu mình.
Cảm giác trời sập chắc cũng giống như thế này.
Yến Trục Quang không nghĩ đến không gian bùn đất này thế nhưng lại đổi chiều hoàn toàn như vậy, khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Bất quá, Yến Trục Quang cũng không hoảng loạn, ngược lại, nàng còn có chút hưng phấn. Vào những lúc như thế này thì càng không được hoảng, một khi mất đi lý trí, tình huống vốn dĩ đã nguy hiểm sẽ càng khó đối phó hơn.
Tế Huyết Linh Đằng trên cổ tay Yến Trục Quang đang ngo ngoe rục rịch, nàng lại trấn áp nó để nó không làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó, Yến Trục Quang vỗ hai bàn tay một cái, phát ra toàn bộ mộc linh khí trên người, dưới sự chuyển động nhẹ nhàng từ đầu ngón tay nàng, từng tia từng tia bắn về phía trần nhà, nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong, sau đó biến mất trong lớp bùn đen.
Những hạt giống, lưới cỏ lúc trước được Yến Trục Quang gieo xuống bị bùn đen nuốt, hiện tại đã phát huy công dụng của chúng, vô số rễ cây nhanh chóng sinh trưởng mạnh mẽ, tự do kéo dài ra trong mảnh bùn lầy, không ngừng đan vào nhau thành một tấm lưới bằng rễ thật lớn, hấp thu và giữ chặt bùn đất xung quanh phần rễ, khiến cho bùn đất ở nơi đó khô cứng lại thành từng tảng, biến thành từng khối từng khối đất đen.
Những tảng đất đen lớn đó vỡ tan tác, rơi xuống với tốc độ khác nhau, Yến Trục Quang dễ dàng len lỏi qua khoảng cách giữa những tảng bùn đang rơi xuống kia.
Mà mảnh “trần bùn” dày nặng đó, dưới lực nắm giữ của vô số bộ rễ, cũng dần dần có xu hướng ngừng rơi xuống.
Hệ thống xem đến líu lưỡi: “Còn có thể chơi như vậy a...”
Không gian bùn đất mà nó nhìn thấy này, thật giống như là một thế giới thật lớn, toàn bộ bùn đất trong thế giới này đều úp ngược xuống dưới, thế nhưng ký chủ đại nhân chỉ dùng một số rễ từ hạt giống liền có thể chống đỡ được cả “Trời”?
Ký chủ cường đại tới vậy sao?
“Ngươi suy nghĩ gì vậy?” Hiện tại Yến Trục Quang cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của hệ thống: “Ta thân là Trúc Cơ kỳ, dĩ nhiên chân ý ở đây đều là do người tu chân Trúc Cơ kỳ để lại, chân ý ở giai đoạn này cường đại được bao nhiêu chứ?”
“Độ lớn nhỏ của thế giới được tạo thành từ chân ý được quyết định bởi trình độ hiểu thấu thiên đạo của chủ nhân nó, nếu cùng là người tu chân Trúc Cơ kỳ, chân ý của ta đương nhiên sẽ không yếu hơn chân ý ở thế giới bùn đất này.”
“Chỉ cần ta muốn đối kháng, việc ngăn cản toàn bộ thế giới thì có gì khó đâu?”
Yến Trục Quang vừa nói xong, trên khối “đất đen” đang bị vô số rễ cây bao lại trên bầu trời kia đã mau chóng sinh ra vô số lá cây xanh mướt, biến toàn bộ vùng đất đen thành một mảnh thảo nguyên xanh.
“Tác dụng của Thanh Công Tháp này là phóng đại chân ý của những người đi trước lên vô số lần, có vài địa phương thoạt nhìn đáng sợ, nếu lòng ngươi sinh ra ý sợ hãi lùi bước, nhất định sẽ thất bại thảm hại. Nhưng nếu như ngươi giữ được lý trí, ngươi sẽ phát hiện mấy thứ này cũng chẳng qua chỉ là phô trương phóng đại mà thôi.”
“Nếu như ta muốn, chẳng những có thể cố định mảnh “Trời”, thậm chí ta còn có thể hủy diệt toàn bộ thế giới này.”
Sau khi nàng nói ra từ “hủy diệt”, cỏ xanh vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm sấp bỗng nhiên lại trở nên hung hãn, vậy mà trực tiếp dùng đất đen kia làm chất dinh dưỡng rồi điên cuồng sinh trưởng, đâm thủng cả một mảnh “Trời” đó.
Rốt cuộc chân ý bùn đất cũng bắt đầu hoảng loạn, đất đen trong giây lát đã hóa thành khối đá đen cứng rắn, đóng cứng mảnh rễ cây cỏ của Yến Trục Quang vào bên trong.
Yến Trục Quang không ngừng cử động ngón tay, vô số mộc linh khí từ trên người nàng bay ra, rơi vào trong mảng thảo nguyên đang bị đất đen hóa đá ngăn cản tốc độ phát triển, nhờ được rót thêm năng lượng, những bộ rễ nhìn như yếu ớt đó dường như biến thành sắt thép, không ngừng len lỏi bên trong đá đen cứng rắn, vô số đá đen nhỏ vỡ ra từ trời rơi xuống, phảng phất như cơn mưa đá đen.
Nàng không tránh không né, quanh thân sáng lên một vầng sáng bằng mộc linh khí, những viên đá đen nhỏ không thể rơi trúng nàng. Mà lúc này, nàng không ngừng bấm tay niệm chú, nhanh đến mức không thấy rõ ngón tay.
Thủ quyết đột nhiên dừng lại, trong không gian đất đá, một vầng lục quang chợt chói sáng, chiếu cả không gian thành màu xanh lục, đám cỏ xanh đang điên cuồng sinh trưởng trong nháy mắt đã mọc đầy khắp không gian, chỉ chừa lại nơi Yến Trục Quang đang đứng trên phi kiếm.
Cho dù nhét đầy toàn bộ không gian, nhưng đám cỏ xanh vẫn chưa thấy thỏa mãn, chúng vẫn còn đang lan tỏa ra bên ngoài, những rễ cây cỏ thoạt nhìn như yếu đuối lại có sức mạnh không nhỏ, không bao lâu, liền có một ánh sáng mỏng manh không biết chiếu vào từ nơi nào, trong chớp mắt không gian đen như mực này giống như biến thành một cái rổ, toàn bộ đều sáng lên.
... Ký chủ thật đúng là muốn đánh vỡ toàn bộ thế giới bùn đất này a.
Lúc này, tựa như không gian ngọn lửa trước kia, toàn bộ không gian đất đá đều bắt đầu run rẩy kịch liệt, mà bản thân Yến Trục Quang đang ở trong đó đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, bị vứt vào một thế giới chân ý khác.
Yến Trục Quang không ngừng đi qua các thế giới chân ý trong Thanh Công Tháp, Vân Mật Tuyết ở bên ngoài duy trì hoạt động của Thanh Công Tháp, mà Cố Sâm thì chủ trì toàn bộ hoạt động của Phong Hoa Tiên Tông.
Các trưởng lão còn đang tra xét ở thiên Ngự Thành gửi tin tức về, sau nhiều nỗ lực, rốt cuộc từ những manh mối rất nhỏ còn sót lại đã tra ra được hung thủ là Tô U Ma Quân.
Thực lực của vị Tô U Ma Quân này là được Ma Quân đời trước rót vào thân thể, cho dù thực lực nàng cao cường, nhưng chung quy cũng không vận dụng tu vi một cách tự nhiên như việc tự mình tu luyện.
Cho nên, cho dù nàng cố gắng hết mức có thể để che giấu dấu vết, nhưng dưới sự tận tâm tra xét của các trưởng lão Phong Hoa Tiên Tông, vẫn bị tra xét ra.
Chuyện tới hiện giờ đã “tra được manh mối” về hung thủ giết chết chưởng môn tiền nhiệm. Còn về nguyên nhân, đối với Phong Hoa Tiên Tông mà nói lại không quan trọng, thù hận giữa ma tu và tiên tu còn cần phải nói “nguyên do” sao?
Nếu muốn truy cứu nguyên do, vậy chắc chắn sẽ làm lộ ra chuyện của Tô Kiền Nhi, Cố Sâm đương nhiên sẽ không ngu như vậy, hắn nhanh chóng gọi các trưởng lão đang điều tra bên ngoài về, thông báo với thiên hạ về nguyên nhân cái chết của chưởng môn tiền nhiệm.
Các trưởng lão vẫn chưa hoài nghi, dù sao thì chưởng môn tiền nhiệm cũng đã là “tiền nhiệm”, tra được hung thủ để thông báo ra bên ngoài, thể hiện quyết tâm của Phong Hoa Tiên Tông là được, chẳng lẽ còn phải đào bới đến tận cùng vì chưởng môn tiền nhiệm mới được hay sao?
Chỉ là, các trưởng lão lại có chút chần chờ khi Cố Sâm muốn công bố việc này với mọi người.
Đường đường là chưởng môn tiền nhiệm của Phong Hoa Tiên Tông lại bị người của Tích Huyết Ma Vực giết chết bên ngoài, rốt cuộc cũng chẳng phải là việc gì vẻ vang, này chẳng phải là nói Phong Hoa Tiên Tông không bằng Tích Huyết Ma Vực sao?
Trên đại điện nghị sự, không khí giữa các vị trưởng lão có chút vi diệu.
Cố Sâm lại nói: “Không cần nhiều lời, chuyện liên quan tới Tích Huyết Ma Vực cần phải thông báo cho thiên hạ.”
“Việc này, mong chưởng môn suy nghĩ thêm một chút.”
Cố Sâm nói: “Bất quá, trước mắt lại phiền các vị trưởng lão vất vả một phen đến Kiều gia thăm dò.”
“Kiều gia?”
Các trưởng lão nhìn nhau, một vị trưởng lão nói: “Phong Hoa Tiên Tông chúng ta chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào chuyện của Kiều gia sao?”
Một vị trưởng lão khác lại chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên nói: “Kiều gia hiện giờ cũng đang bị ma tu quấy rầy, còn chưa biết hung thủ diệt môn chi nhánh Kiều gia kia là thuộc thế lực nào đâu. Tuy nói không giống tác phong thường thấy của Tích Huyết Ma Vực, nhưng chưa chắc là không phải là do bọn họ làm.”
Các trưởng lão khác nhìn nhau vài lần: “Ý của Thủy trưởng lão là...”
“Nếu không phải Tích Huyết Ma Vực thì càng tốt, ma đạo có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt chi nhánh Kiều gia, cũng không biết đã ẩn núp bao lâu, việc chưởng môn tiền nhiệm của chúng ta cũng là như thế.”
Một vị trưởng lão khác nói tiếp: “Người trong ma đạo quỷ kế đa đoan, không biết đã ẩn nấp bao lâu trong địa bàn của chính đạo chúng ta. chuyện của chưởng môn tiền nhiệm cùng chi nhánh Kiều gia nhất định là âm mưu của ma đạo!”
Mặc kệ chưởng môn tiền nhiệm vì sao mà chết, nhưng nhất định phải đổ cho âm mưu xung đột giữa chính đạo và ma đạo mới được. Đến lúc đó, không phải là Phong Hoa Tiên Tông bị mất mặt mà là ma đạo âm hiểm xảo trá, âm mưu đối địch với chính đạo.
Đến lúc đó, vì phòng ngừa ma tu tấn công chính đạo, những môn phái chính đạo khác chẳng những không thể cười nhạo bọn họ có một chưởng môn bị ma tu giết chết, mà còn phải bắt đầu đoàn kết, giúp đỡ bọn họ cùng nhau đối phó với ma tu.
Kiều gia hiện giờ chắc cũng đang sứt đầu mẻ trán đi, nếu bọn họ tìm đến Kiều gia hợp tác dẫn đường việc này... nhất định sẽ không từ chối.
Cố Sâm gật gật đầu, mấy trưởng lão này cũng không ngốc. Nếu làm như vậy, chẳng những Tô Kiền Nhi không bị nghi ngờ, bí cảnh mà Yến Trục Quang có được tự nhiên cũng sẽ không bị phát hiện.
Nếu Tô U Ma Quân không ngốc, không sợ bại lộ thân phận của Tô Kiền Nhi, nàng nhất định sẽ không để lộ chuyện bí cảnh cho người khác.
Lúc Cố Sâm an bài cho Yến Trục Quang cùng thân thế của Tô Kiền Nhi xong, một tin tức bí mật âm thầm xuất hiện trong ngọc bài đưa tin của Cố Sâm.
Cố Sâm dùng thần thức quét qua: “Kiều Thịnh Giao?”