Yến Trục Quang nhíu nhíu mày, quay đầu lại cùng Vân Mật Tuyết hai mặt nhìn nhau.
Kiều Thịnh Giao không kiềm chế được mà bóp nát mũi tên ngọc đưa tin, hắn ngẩng đầu nhìn hai người Vân Mật Tuyết, trầm trọng nói: “Những người hộ tống người của chi nhánh về dòng chính, tất cả đều đã bị sát hại.”
“Cái gì?”
Vân Mật Tuyết chần chờ một lát, nói: “Ý của Kiều nhị công tử là... đám người gia chủ chi nhánh... đã...”
Kiều Thịnh Giao gật gật đầu, hắn ném nhúm bột phấn còn sót lại của mũi tên ngọc đưa tin trên tay xuống đất thật mạnh: “Đáng chết! Đám ma tu đó thật sự là quá càn rỡ!”
Vân Mật Tuyết thật sự không đoán trước được đám người Kiều Chấn Bang sẽ mất mạng nhanh như vậy, lúc trước các nàng còn đang suy đoán mục đích của Kiều Chấn Bang là gì khi đưa Tô Kiền Nhi vào Phong Hoa Tiên Tông, nào biết chỉ mới chớp mắt, người đã không còn nữa...
“Đại sư tỷ”, Yến Trục Quang nói: “Có lẽ nào Kiều Chấn Bang đã sớm đoán trước được rằng ma tu sẽ không dễ dàng buông tha cho những người còn sống sót của chi nhánh Kiều gia, cho nên mới đưa Tô Kiền Nhi đến Tiên Tông, hy vọng nàng có thể được Tiên Tông che chở?”
Vân Mật Tuyết gật gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có thể suy đoán như vậy.
Kỳ thật, nếu không phải do thân phận nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm của Tô Kiền Nhi quấy nhiễu, khiến cho các nàng nghĩ quá nhiều, kỳ thật mục đích của Kiều Chấn Bang cũng không khó đoán.
Chỉ là Phong Hoa Tiên Tông mà hắn “gửi gắm” có quan hệ quá vi diệu với Tô Kiền Nhi, mới làm cho người ta nhất thời hiểu lầm.
“Liễn Cơ tiên tử, tiểu sư muội”, Kiều Thịnh Giao nói: “Người của dòng chính đã bao vây khu vực đó, chỉ cần những tên ma tu đó chưa chạy quá xa, nhất định là có thể bắt được chúng. Cho dù không có tác dụng gì, cũng có thể tìm được một chút dấu vết để lại.”
“Hiện giờ ta muốn đến nơi bọn họ bị sát hại”, Kiều Thịnh Giao nhìn hai người: “Không biết nhị vị có muốn đi cùng ta không?”
Trên mặt Kiều Thịnh Giao như muốn viết lên hẳn hai chữ “Chờ mong”, tựa hồ là phi thường hy vọng hai người gật đầu đáp ứng.
Vân Mật Tuyết vốn định mở miệng, lại bị Yến Trục Quang lôi kéo, nàng thu liễm thần sắc, để Yến Trục Quang nói: “Hiện giờ bên kia chắc chắn đang thập phần hoảng loạn, ta cùng với Đại sư tỷ hai người cũng không giúp được gì, đi theo cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi.”
“Không bằng, chúng ta về bẩm báo trưởng lão trước, để cho trưởng lão quyết định. Nếu Kiều gia cần chúng ta chi viện, ta tin rằng các trưởng lão tất nhiên sẽ không ngại giúp đỡ.”
Kiều Thịnh Giao thấy vậy, thở dài một tiếng, hiện giờ cũng không thèm giữ lại nữa, gật gật đầu với hai người các nàng, hắn tháo sáo ngọc treo bên hông xuống rồi ném vào không trung, nhảy lên đó, nhanh chóng bay đi.
Loạt động tác này... có vẻ như cực kỳ thuần thục.
“Đại sư tỷ”, Yến Trục Quang nhìn theo bóng dáng Kiều Thịnh Giao biến mất, nói với Vân Mật Tuyết: “Ngươi có biện pháp nào thần không biết quỷ không hay đuổi theo hắn được không?”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.”
Thật ra thì che giấu hơi thở nàng cũng biết, nhưng muốn đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra trong lúc theo dõi mà không bị phát hiện, thì lại có chút khó khăn.
Việc này cần phải được rèn luyện đặc biệt, đương nhiên Vân Mật Tuyết sẽ không đi tập luyện cái này.
Yến Trục Quang gật gật đầu, nàng cũng đoán được Đại sư tỷ sẽ không am hiểu cái này: “Vậy mặc kệ hắn, chúng ta trở về đi.”
Trên đường trở về, Vân Mật Tuyết cau mày, suy nghĩ về việc Kiều gia.
Lần đầu tiên lặng lẽ tiêu diệt chi nhánh còn có thể nói là do không có đề phòng trước, lần thứ hai lại tiêu diệt luôn cả người của dòng chính Kiều thị, hung thủ phía sau màn này không khỏi cũng quá mức càn rỡ, liên tiếp phạm tội ở địa bàn của chính đạo như vậy, đây là tin chắc rằng chính đạo sẽ không tra ra được hay sao?
Nếu ép người quá đáng, khiến cho mấy đại môn phái phải hợp tác, ma tu chưa chắc sẽ yên ổn. Chi nhánh Kiều thị đến tột cùng đã làm cái gì, mà khiến cho đám ma tu này mạo hiểm để đuổi tận giết tuyệt bọn họ như thế?
“Đại sư tỷ”, Yến Trục Quang thấy nàng trầm mặc, nhịn không được nói: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Vân Mật Tuyết nói: “Ta đang nghĩ về việc của Kiều gia... Tên ma tu kia, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt người của Kiều thị?”
Yến Trục Quang nói: “Suy nghĩ của ma tu, thật ra cũng không quá khó đoán. Nếu không đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ còn chờ những người này Đông Sơn tái khởi*, tìm bọn họ báo thù sao?”
(*Đông Sơn tái khởi - 东山再起: ý nói việc khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.)
“Bọn họ đã chọc tới dòng chính Kiều thị rồi, hiện giờ mới bắt đầu nhổ cỏ tận gốc, chẳng phải là muộn rồi sao?” Ngoài những người đã trở thành vô dụng của chi nhánh ra, nếu muốn nói nhổ cỏ tận gốc, vậy không phải cũng diệt luôn cả toàn bộ dòng chính Kiều thị sao? Muốn đối phó với dòng chính Kiều thị, cũng không dễ dàng như chi nhánh vậy đâu.
Yến Trục Quang nói: “Nếu không phải nhổ cỏ tận gốc, thì đó chính là giết người diệt khẩu.”
“Có lẽ, người của chi nhánh Kiều gia đã biết được bí mật gì đó, mới gặp phải họa sát thân.”
Tỷ như... thân phận của Tô Kiền Nhi.
Tuy rằng nghe theo suy đoán của Đại sư tỷ, việc lần này cũng không giống như tác phong thường thấy của Tích Huyết Ma Vực, nhưng nếu muốn giết người diệt khẩu, dĩ nhiên là muốn che che giấu giấu, sao có thể rêu rao như vậy được chứ? Hung thủ cũng không phải kẻ ngốc.
Đương nhiên, cũng có khả năng Kiều gia đã chọc đến thế lực ma tu khác, những điểm này chỉ là suy đoán của Yến Trục Quang mà thôi, còn chưa có bằng chứng manh mối gì.
Vân Mật Tuyết than nhẹ một tiếng.
Yến Trục Quang nói sang chuyện khác: “Đại sư tỷ không hỏi ta vì sao cự tuyệt Kiều Thịnh Giao, không đi đến nơi đám người gia chủ chi nhánh ngã xuống để xem xét sao?”
Vân Mật Tuyết hướng mắt về phía Yến Trục Quang, khóe môi hơi cong nhẹ: “Nếu Trục Quang muốn nói cho Đại sư tỷ thì tự nhiên sẽ nói thôi. Nếu như không muốn, ta cũng không cần hỏi nhiều.”
“Huống hồ, chung quy thì chi nhánh Kiều gia cũng là do dòng chính phụ trách, ngươi và ta chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi, đúng ra thì không nên quấy rầy quá nhiều.”
Lúc trước các nàng đến tàn tích của chi nhánh, chẳng qua là bởi vì chưởng môn muốn các nàng tiếp tục điều tra để người ngoài không nghi ngờ, không biết đi đâu, liền nghĩ đến Kiều gia nhìn một cái, nếu không phải như thế, các nàng cũng sẽ không bị dính vào việc này.
Còn chuyện đám người Kiều Chấn Bang bị tận diệt, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng nếu đã có dòng chính Kiều thị ra mặt, chung quy cũng không đến phiên các nàng can thiệp.
Yến Trục Quang gật gật đầu, cho dù Đại sư tỷ thiện tâm, nhưng cũng phân biệt rõ cái gì nên nhúng tay, cái gì không nên dính vào, trong lòng thật sự rất rõ ràng.
Chỉ là nếu Đại sư tỷ như vậy, đến tột cùng vì sao sẽ bị người khác hãm hại chứ? Tên hung thủ đó hạ thủ như thế nào?
“Tên Kiều Thịnh Giao kia, chắc Đại sư tỷ cũng nhìn ra được chút gì đó không đúng phải không?”
Yến Trục Quang nói.
Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Hắn tựa hồ… rất muốn ta và ngươi ở lại đó?”
“Ân… Hoàn toàn ngược lại”, Yến Trục Quang lắc đầu nói: “Ta xem hắn rõ ràng là không muốn chúng ta ở lại nơi đó, mới làm ra vẻ như vậy, để cho chúng ta tâm sinh nghi hoặc, mau chóng rời đi.”
“Làm chúng ta rời đi?”
“Nhưng vì sao hắn vài lần ngăn cản ta và ngươi, sau khi mũi tên ngọc đưa tin kia bay tới, còn mời chúng ta đi cùng?”
Yến Trục Quang nói: “Hắn càng ra vẻ nhiệt tình, càng giữ lại, chúng ta chẳng phải là sẽ càng muốn nhanh chóng rời khỏi đó sao?”
Xác thật, lúc Kiều Thịnh Giao mở miệng mời, suy nghĩ đầu tiên của Vân Mật Tuyết cũng là bài xích.
“Nếu Trục Quang đã đoán được mục đích của hắn, vì sao lại cứ như thế mà rời đi?” Theo tính cách của Trục Quang, chẳng lẽ không phải càng không cho nàng xem, nàng càng muốn truy rõ nguyên do sao?
Yến Trục Quang nói: “Vốn dĩ ta muốn trộm đuổi theo hắn xem hắn muốn làm gì, nhưng nếu Đại sư tỷ không thể theo dõi, vậy thì thôi.”
“Nếu một mình ta lén theo dõi hắn, Đại sư tỷ tất nhiên sẽ không yên tâm đúng không?”
Vân Mật Tuyết nói: “Đâu chỉ là không yên tâm? Ta đương nhiên là vạn phần lo lắng, xem như ngươi cũng biết thân biết phận, không có đặt bản thân vào nguy hiểm.”
Yến Trục Quang cười hì hì: “Dù Kiều gia có như thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta đi thì đi thôi, cũng không có tổn thất cái gì. Dạo này Tu chân giới thật hỗn loạn, an toàn của bản thân vẫn quan trọng hơn.”
Vân Mật Tuyết nói: “Bất quá, chuyện Kiều gia, vẫn phải bẩm báo chưởng môn và trưởng lão.”
“Ân.”
Yến Trục Quang nói: “Còn về phía Tô Kiền Nhi...”
Kiều Chấn Bang cũng đã chết, Tô Kiền Nhi hiện giờ, chính là “một thân một mình”.
Vân Mật Tuyết thở nhẹ một cái: “Nàng... Việc này tất nhiên là không giấu được rồi.”
“Nếu không giấu được, vậy thì nói cho nàng luôn đi”, Yến Trục Quang tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên xẹt qua một tia giảo hoạt: “Đại sư tỷ, chúng ta nói việc này cho chưởng môn, để chưởng môn thông báo cho Tô sư muội.”
Ai bảo hắn suốt ngày sai bảo Đại sư tỷ, loại việc gây mất lòng thế này, hẳn là phải để cho hắn làm rồi.
Nếu Tô Kiền Nhi đúng là người mà nàng suy đoán... Đến lúc đó nhất định rất thú vị.
Vân Mật Tuyết nhưng thật ra không có phát hiện Yến Trục Quang “dụng tâm hiểm ác”, hiện giờ Tô Kiền Nhi ở Phong Hoa Tiên Tông, người có thể nói cho nàng, cũng chỉ có chưởng môn.
“Ta đi gửi tin cho chưởng môn.”
“Từ từ”, Yến Trục Quang nói: “Hiện giờ chi nhánh Kiều thị cũng chỉ còn lại một mình Tô Kiền Nhi, không biết đám ma tu kia có theo dõi nàng hay không.”
“Sau khi nói việc này cho Tô Kiền Nhi, không thể chắc chắn nàng sẽ không lén chạy ra, đi điều tra chân tướng chuyện diệt môn của chi nhánh Kiều gia. Một khi nàng ở một mình, có khả năng cao đám ma tu đó sẽ ra tay với nàng, đến lúc đó hối hận thì đã muộn.”
“Tô sư muội chưa tu hành, sao nàng có thể rời khỏi tông môn?”
Nội môn đệ tử có thực lực dưới Trúc Cơ kỳ ở Phong Hoa Tiên Tông, nếu không đi cùng đồng môn trên Trúc Cơ kỳ hoặc trưởng lão, thì không được rời khỏi Phong Hoa Tiên Tông. Cho dù Tô Kiền Nhi đã bắt đầu tu hành, mới mấy ngày ngắn ngủi thế này cũng không thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.
“Nếu Tô sư muội đã quyết tâm muốn rời khỏi, đương nhiên là sẽ tìm trăm phương nghìn kế để đi, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào nội quy này.”
Khuyết điểm thường xuất hiện lúc chúng ta lơ đãng, nếu không cẩn thận phát sinh sai lầm, đến lúc đó hối hận thì đã muộn, Yến Trục Quang từ trước đến nay thích phòng ngừa chu đáo, bị động chờ đợi không phải tác phong của nàng.
“Sau khi nói việc này cho chưởng môn, nhất định phải để chưởng môn canh chừng nàng thật kỹ, đừng để nàng làm chuyện ngu ngốc.”
“Nếu như thế, vì sao không trực tiếp gạt nàng, giấu đến khi không thể giấu được nữa thì thôi?”
“Đại sư tỷ ngươi không biết”, Yến Trục Quang sắc mặt nghiêm túc nói với Vân Mật Tuyết: “Nếu tới thời điểm “bất đắc dĩ” không giấu được nữa, thì chúng ta không thể khống chế được thời cuộc nữa rồi.”
“Đừng quên, mẫu thân của Tô sư muội chính là Tích Huyết Ma Vực Tô U Ma Quân a.”
“Nếu nàng ta có ý định dùng chuyện này châm ngòi quan hệ giữa Tô sư muội và Tiên Tông...” Yến Trục Quang lại nhỏ giọng nói: “Chi nhánh Kiều gia rốt cuộc đã bị ma tu phương nào diệt môn, còn chưa chắc chắn đâu.”
Vân Mật Tuyết nói: “Được, ta sẽ chuyển lời cho chưởng môn.”
Kỳ thật Yến Trục Quang cũng không lo lắng Cố Sâm, nam chủ là một người thông minh, nàng có thể nghĩ đến, chưa chắc Cố Sâm sẽ không nghĩ đến. Nàng nói những lời này, chỉ là mượn cơ hội nói cho Vân Mật Tuyết mà thôi.
Thông qua Đại sư tỷ nhắc nhở Cố Sâm thêm một chút, sau này cho dù Tô Kiền Nhi có xảy ra chuyện gì thì cũng là lỗi của Cố Sâm, không liên quan gì đến Đại sư tỷ, Đại sư tỷ cũng không cần áy náy trong lòng.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang về tới tiểu viện trong Thiên Ngự Thành, các nàng rời đi chưa lâu, lúc này trong tiểu viện vẫn không một bóng người.
Vân Mật Tuyết viết tất cả những việc mà nàng cùng Yến Trục Quang nhìn thấy và nghe thấy vào ngọc bài đưa tin, cũng ghi chú việc ban nãy Yến Trục Quang cố ý nhắc nhở vào, truyền cho Cố Sâm.
Loại ngọc bài đưa tin này là trước khi xuất phát, Cố Sâm giao cho Vân Mật Tuyết.
Loại ngọc bài này là một cặp, bên này ghi tin tức lên trên ngọc bài thì lập tức sẽ truyền tới bên kia, là một loại công cụ truyền tống tin tức trong khoảng cách xa mà cực kỳ ổn thỏa, so với mũi tên ngọc đưa tin thì an toàn hơn nhiều.
Khuyết điểm duy nhất là, loại ngọc bài này chỉ có thể truyền tin tức qua lại với nhau, không thể truyền cho người khác.
Vốn dĩ Cố Sâm tính toán đem ngọc bài giao cho Yến Trục Quang, chỉ tiếc loại ngọc bài đưa tin này cần quá nhiều linh khí, là công cụ đưa tin giữa các tu sĩ cấp cao với nhau, thực lực của Yến Trục Quang hiện tại còn chưa đủ, nên Vân Mật Tuyết vẫn luôn cất giữ.
Dù sao hai người các nàng vẫn luôn ở bên nhau, giao cho ai cũng vậy.
Phía Cố Sâm thực mau đã trả lời, tin tức chỉ có hai chữ: “Đã biết”.
Yến Trục Quang nghe xong, không nhịn được bĩu môi.