“Kiền Nhi! Chớ có hồ nháo!”
Kiều Chấn Bang lớn tiếng quát Tô Kiền Nhi, giữ chặt lấy nàng: “Ngươi không được phép nói.”
“Ta ——” Tô Kiền Nhi còn muốn cự tuyệt, lại bị ánh mắt của Kiều Chấn Bang ngăn lại.
Tô Kiền Nhi tựa như muốn cắn nát môi, cho dù nàng không nói, nhưng cũng có thể nhìn thấy được sự kháng cự việc đến Phong Hoa Tiên Tông trong mắt nàng.
Kiều Chấn Bang cũng không để ý đến sắc mặt của Tô Kiền Nhi, hắn tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, xóa đi khí tức trên nhẫn ngay trước mặt Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang, lại rút ra giọt tinh huyết để nhẫn nhận chủ rồi dùng hai tay dâng lên cho Vân Mật Tuyết: “Chiếc nhẫn trữ vật này do chính vãn bối cả đời tích lũy, có lẽ không đáng giá gì với tiền bối nhưng lại là tâm ý của vãn bối.”
“Xin tiền bối hãy vì tấm lòng thương ngoại tôn của vãn bối mà nhận lấy Kiền Nhi.”
“Kiều gia chủ không cần như thế”, Vân Mật Tuyết đẩy chiếc nhẫn kia ra: “Chuyện của Kiều gia đã chấn động cả tu tiên giới, khiến cho khắp nơi chú ý đến. Ma tu làm những việc ác độc thế kia, cho dù có càn rỡ đến thế nào cũng không thể ra tay dưới sự chú ý từ nhiều phía như vậy được.”
“Kiều gia chủ thật sự không cần lo lắng cho Tô cô nương”, Vân Mật Tuyết trấn an Kiều Chấn Bang: “Huống hồ, Tô cô nương tựa hồ muốn đi theo bên cạnh Kiều gia chủ hơn, không bằng gia chủ thử suy xét đến suy nghĩ của Tô cô nương đi?”
Tô Kiền Nhi nghe xong, hướng về phía Kiều Chấn Bang gật đầu thật mạnh, nàng thật sự rất không muốn đi Phong Hoa Tiên Tông, vì sao ngoại công lại một hai bắt nàng phải đến đó?
Nhưng mà, Kiều Chấn Bang lại không để ý đến suy nghĩ của nàng, hắn nói: “Kiền Nhi bị ta chiều hư, hiện giờ thân thể của nàng đã được chữa trị, sớm hay muộn cũng phải bắt đầu tu hành, sớm muộn gì cũng nên rời khỏi ta.”
Hắn lắc đầu: “Tiền bối cũng biết, Kiều gia chúng ta hiện giờ như vậy cũng đã vô pháp tạo điều kiện tu hành cho Kiền Nhi. Tuy sau lưng chi nhánh còn có chủ gia, nhưng Kiền Nhi không mang họ Kiều, cho dù là người của chi nhánh muốn tiến vào chủ gia đã khó, với nàng thì là khó càng thêm khó.”
“Ta không muốn nàng đi chủ gia chịu khổ, trái lo phải nghĩ cũng chỉ có quý tông mới có thể đủ tin tưởng để phó thác.”
Hắn nhìn về phía Yến Trục Quang: “Nghe nói Yến cô nương là bởi vì có thiên phú cực cao nên được đặc cách thu vào quý tông môn, tuy thiên phú của Kiền Nhi không phải là linh căn và thể chất thiên hợp tuyệt đỉnh như Yến cô nương, nhưng cũng có tư chất Thiên Linh Căn, không nhất định phải vào được nội môn, cho dù chỉ là ngoại môn đệ tử thì cũng đủ rồi.”
“Nếu tiền bối lo lắng Kiền Nhi có liên hệ với chủ gia của Kiều gia, vãn bối sẽ bắt Kiền Nhi thề, cuộc đời này nhất định không được vì Kiều gia mà phản bội Phong Hoa Tiên Tông.”
“Ngoại công! Sao người có thể ——” Tô Kiền Nhi muốn thoát khỏi trói buộc của Kiều Chấn Bang, nàng không thể đáp ứng điều kiện này!
“Kiền Nhi, thề!” Kiều Chấn Bang lại không muốn buông tha nàng, thần sắc nghiêm nghị, hiếm khi nghiêm túc như thế với nàng, khí tức trên người hắn khiến Tô Kiền Nhi cơ hồ vô pháp phản kháng.
Người của Kiều gia đang có mặt trong phòng thấy vậy cũng không biết phải làm sao: “Gia chủ, cho dù chi nhánh Kiều gia chúng ta gặp đại nạn, hoàn cảnh cũng không đến nỗi như thế, ngài cần gì phải...”
“Ta đã quyết định rồi”, Kiều Chấn Bang ngắt lời bọn họ: “Không cần nói nữa.”
“Kiền Nhi, mau thề!”
Tô Kiền Nhi quật cường trừng mắt nhìn hắn, vẫn là không tình nguyện.
Yến Trục Quang ngược lại muốn dứt khoát cự tuyệt Kiều Chấn Bang, nói rằng cho dù ngoại tôn nữ của ngươi có thề đi chăng nữa cũng không cho nàng tiến vào Phong Hoa Tiên Tông.
Nhưng chuyện của Tô Kiền Nhi là việc mà gia chủ chi nhánh Kiều gia Kiều Chấn Bang và phong hào Đại đệ tử Vân Mật Tuyết mới có quyền đàm phán, nàng chỉ là một nội môn đệ tử, loại sự tình này nàng làm chủ không được, cho nên cũng chỉ có thể lặng im đứng bên cạnh Vân Mật Tuyết.
Tuy Yến Trục Quang ỷ vào sự nuông chiều của Vân Mật Tuyết, hành sự tùy ý, nhưng Yến Trục Quang cũng không phải là kẻ ngốc, nàng biết rõ nên làm gì vào thời điểm nào. Trong tình huống thế này, nàng không thể làm Đại sư tỷ thất lễ.
Vân Mật Tuyết thấy ông cháu bọn họ ầm ĩ như thế, vội cao giọng ngăn lại hai người: “Kiều gia chủ, việc này cho dù là ta cũng không làm chủ được. Không bằng để ta đưa một phong thư báo cho Phong Hoa Tiên Tông trưởng lão, thỉnh bọn họ quyết định.”
Kiều Chấn Bang dừng một chút, cũng không thể náo loạn quá mức trước mặt hai người Vân Mật Tuyết, liền đồng ý nói: “Đa tạ tiền bối thông cảm, xin tiền bối cứ tự nhiên.”
Vân Mật Tuyết gật đầu với hắn, “Bọn ta xin phép rời đi một lát.”
Hai người ra khỏi Kiều gia, Yến Trục Quang nói: “Vì sao Kiều gia chủ một hai phải đưa Tô cô nương vào Phong Hoa Tiên Tông chúng ta? Hay là hắn đã biết cái gì?”
Vân Mật Tuyết nói: “Việc này xác thật có chút kỳ quái, ta không thể tự ý quyết định, vẫn nên mời các trưởng lão suy xét thì hơn.”
Yến Trục Quang gật gật đầu, nhìn tin tức mà Vân Mật Tuyết gửi cho các trưởng lão nhanh chóng biến mất, nàng đã biết, việc Tô Kiền Nhi tiến vào Phong Hoa Tiên Tông này chỉ sợ là không thể tránh khỏi.
Tô Kiền Nhi là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, dù Kiều gia không làm gì thì cũng vậy, hiện giờ hắn muốn đưa Tô Kiền Nhi tiến vào Phong Hoa Tiên Tông, bất luận là bởi vì hắn đã phát hiện quan hệ giữa Tô Kiền Nhi cùng chưởng môn tiền nhiệm, hay là có âm mưu gì khác, Phong Hoa Tiên Tông đều nhất định phải nhận nàng vào, cũng không thể không nhận nàng.
Nếu không, một khi vào ngày nào đó trong tương lai, thân thế của Tô Kiền Nhi bị bại lộ, Phong Hoa Tiên Tông trước kia từ chối nhận nàng có thể sẽ bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhưng đối với Phong Hoa Tiên Tông hiện giờ đang bị nhiều thế lực nhằm vào, tất nhiên là chịu không nổi.
Quả nhiên, tin tức gửi đi chưa được bao lâu thì Vân Mật Tuyết đã nhận được hồi âm từ các vị trưởng lão, trong thư hồi âm chỉ có một ý, nếu Kiều Chấn Bang thật sự quyết tâm muốn đưa Tô Kiền Nhi vào Phong Hoa Tiên Tông, vậy hãy nhận nàng, đưa về Phong Hoa Tiên Tông đi thôi.
Còn điều kiện như lời của Kiều Chấn Bang, thề thốt hay nhẫn trữ vật gì đó, nhận cũng được mà không nhận cũng không sao, Vân Mật Tuyết có thể tự quyết định.
Vân Mật Tuyết đương nhiên sẽ không đồng ý những điều kiện này, sau khi trịnh trọng truyền đạt ý của các trưởng lão cho Kiều Chấn Bang, nàng xin phép không nhận lời thề của Tô Kiền Nhi cùng nhẫn của Kiều Chấn Bang, đưa ra yêu cầu muốn trước tiên đưa Tô cô nương về Phong Hoa Tiên Tông để sắp xếp.
Kiều Chấn Bang đương nhiên là lập tức đáp ứng, hắn thấy nhẫn trữ vật trong tay không được nhận lấy, cũng không có để cho nó nhận bản thân mình làm chủ nữa, mà giao nó cho Tô Kiền Nhi.
“Kiền Nhi, lần này đi Phong Hoa Tiên Tông, ngoại công không ở bên cạnh, về sau ngươi cũng không nên lại tùy hứng.” Kiều Chấn Bang xoa xoa đầu Tô Kiền Nhi: “Vào Phong Hoa Tiên Tông thì đã là đệ tử của Phong Hoa Tiên Tông, ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tông môn.”
Tô Kiền Nhi không từ chối được, chỉ đành phải nắm chặt lấy nhẫn trong tay, nhìn Kiều Chấn Bang mà hai mắt đẫm lệ: “Ngoại công, vì cái gì một hai phải đưa ta đi Phong Hoa Tiên Tông?”
Kiều Chấn Bang lắc đầu, “Ai, ta cũng nói không rõ. Ngươi cứ xem như ngoại công già rồi, sợ phiền phức, lo lắng cho sự an toàn của ngươi đi. Ngươi ngoan ngoãn, để ngoại công an tâm điều tra việc của Kiều gia, đừng làm ngoại công lo lắng được không?”
Tô Kiền Nhi nghẹn ngào đến gần như thất thanh: “Được...”
Không biết hai ông cháu ở trong đó nói gì, Vân Mật Tuyết cũng không có ở lại trong phòng, nàng truyền đạt ý tứ của các trưởng lão xong liền đi ra ngoài, để cho người của Kiều gia có thời gian nói chuyện.
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết cùng đứng ở trước cửa Thu Minh đan đường, nhìn kẻ đến người đi trên đường cái, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt thưởng thức dừng trên người các nàng.
“Linh dược đã có tác dụng, thân thể của Tô cô nương cũng đã lành, lực lượng lời thề trên người Trục Quang thế nào rồi?” Vân Mật Tuyết vẫn luôn nghĩ đến lời thề mà Yến Trục Quang lập ra trước Viên Phong Trận, cũng không biết sau khi Tô Kiền Nhi ăn Thiên Tâm Liên Tử phát huy tác dụng, lực lượng lời thề trên người nàng đã biến mất hay chưa.
Sau khi thân thể của Tô Kiền Nhi vừa được Thiên Tâm Liên Tử chữa trị xong, Kiều Chấn Bang cũng đến đây ngay lập tức, bận rộn chuyện của Tô Kiền Nhi làm Vân Mật Tuyết không có cơ hội quan tâm Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết cảm thấy rất băn khoăn.
Yến Trục Quang cười với Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ không cần lo lắng, nếu Tô Kiền Nhi đã ăn linh dược rồi, vậy thì ta còn có vấn đề gì nữa? Còn lại chỉ là một số vấn đề nhỏ phát sinh thêm thôi.”
Tô Kiền Nhi là nữ nhi của chưởng môn, tuy linh hồn có chút vấn đề, nhưng Thiên Đạo vẫn phán định nàng đã hoàn thành thề ước, cho nên lời thề nàng lập ra vẫn được tính là đã hoàn thành.
Còn vấn đề nhỏ mà nàng nói, đương nhiên là ý “không được bởi vì Thiên Tâm Liên Tử mà trả thù Tô Kiền Nhi” trong lời thề. Chút vấn đề nhỏ này đối Yến Trục Quang mà nói cũng chẳng là cái gì, tuy nàng có chút tiếc viên Thiên Tâm Liên Tử kia, nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn để trả thù.
Điểm duy nhất khiến nàng khó chịu là bị buộc phải đưa Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi, nhưng những bất mãn này là đối với chưởng môn tiền nhiệm, cũng không liên quan gì tới Tô Kiền Nhi.
Cho nên, chỉ cần Tô Kiền Nhi không tới trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc nàng ta. Nếu không... một lời thề “không được trả thù” nhỏ nhoi kia chẳng thể nào ngăn cản nàng.
Vân Mật Tuyết trấn an: “Chuyện của Tô cô nương cũng là vì chưởng môn tiền nhiệm quá thương con gái nên sốt ruột, Trục Quang cứ yên tâm, đừng hiểu lầm.” Không phải nàng muốn giải vây cho chưởng môn tiền nhiệm, chỉ là vì Yến Trục Quang bị lời thề với Thiên Đạo giới hạn, nàng không muốn để cho Yến Trục Quang có khúc mắc trong lòng, ảnh hưởng tới con đường tu hành.
“Đại sư tỷ không cần lo lắng”, Yến Trục Quang nắm bàn tay Vân Mật Tuyết, trong mắt dường như có trăm hoa đua nở: “Ngươi còn không hiểu ta sao? Sao ta lại để ý đến những chuyện vụn vặt như thế này chứ?”
Nàng lắc lắc tay Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ còn chưa tin ta sao?”
Vân Mật Tuyết chọt chọt chóp mũi nàng: “Cái miệng nhỏ hay bắt bẻ người này của ngươi a, ta chẳng qua là quan tâm ngươi vài câu, ngươi lại bắt đầu hoài nghi Đại sư tỷ sao?”
“Hắc hắc.” Yến Trục Quang hướng Vân Mật Tuyết cười lấy lòng.
Tô Kiền Nhi chia tay người của Kiều gia xong, lúc ra đến thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người kia tựa hồ thực thân mật, cũng không phải là thân mật như sư tỷ muội đồng môn, giữa các nàng dường như còn có một mối quan hệ mà nàng không thể lý giải được, hoặc có thể nói là một loại ràng buộc kỳ diệu.
Đây là một loại kết nối không thể dễ dàng bị chặt đứt, tách biệt hai người các nàng với những người khác trong thế giới này, Tô Kiền Nhi có chút hâm mộ, lại cũng có vài suy nghĩ khác.
Tầm mắt nàng dừng lại trên người tiểu cô nương có bộ dạng thập phần diễm lệ, mang theo một ít nghi hoặc khó hiểu. Một nữ tử như thế, không thể nào không có tiếng tăm gì đi?
Tô Kiền Nhi ra tới, không chỉ có Vân Mật Tuyết mà ngay cả Yến Trục Quang cũng đã phát hiện được nàng ngay từ đầu, chỉ là các nàng đang nói chuyện với nhau cho nên không lên tiếng trước.
Hai người quay đầu lại, trên mặt đều mang theo ý cười, một người như mặt trời mùa đông, một người như kỳ hoa ngày hè, Tô Kiền Nhi cảm thấy có chút chói mắt, thiếu chút nữa muốn giơ tay che lại, thế nhưng vẫn nhịn xuống.
Yến Trục Quang thu ánh nhìn ấy vào trong mắt, thầm phân tích, ánh mắt kia của Tô Kiền Nhi là có ý gì?
Vân Mật Tuyết nói: “Tô cô nương đã nói chuyện với Kiều gia chủ xong rồi sao? Hiện tại chúng ta lập tức đi Phong Hoa Tiên Tông được chứ?”
Tô Kiền Nhi mím môi, gật gật đầu: “Ân”, nàng dừng một chút: “Mới vừa rồi là Kiền Nhi thất lễ, không phải Kiền Nhi bất mãn với Phong Hoa Tiên Tông...”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Tô cô nương không muốn rời xa Kiều gia chủ, chúng ta cũng hiểu được.”
“Ân.” Tô Kiền Nhi không biết phải nói cái gì, nhìn mũi chân xuất thần.
“Các trưởng lão đã đưa tin cho chưởng môn giải thích chuyện của Tô cô nương rồi, ta nghĩ sau khi về đến Tiên Tông thì đã có kế hoạch an bài cho Tô cô nương, chúng ta đi ngay thôi.”
Bàn tay đang vo vạt áo của Tô Kiền Nhi dừng lại một chút: “Chưởng môn... Chưởng môn là người như thế nào?”
Vân Mật Tuyết trấn an nói: “Không cần lo lắng, chưởng môn sư huynh tính tình tuy nghiêm túc, nhưng ngoài mặt thì cứng trong lòng lại mềm, cách hành sự cũng công bằng công chính, Tô cô nương không cần sợ hãi.”
Trong mắt Tô Kiền Nhi có chút mờ mịt, lại có một tia thần sắc khó hiểu xẹt qua, “Ân... Hảo.”
Ánh mắt Yến Trục Quang lóe sáng.