Quá trình chữa trị của Thiên Tâm Liên Tử còn cần thêm thời gian dài, sau khi thân thể Tô Kiền Nhi ngừng đổ máu, đau đớn trên người nàng không những không dừng lại, ngược lại càng thấu tim, thống khổ đến tận xương.
Này cũng không phải nói quá, bởi vì nàng đã cảm giác được xương cốt từ sống lưng của nàng đang nứt ra thành từng khúc, bị một lực lượng kỳ quái nghiền nát thành bùn.
Tô Kiền Nhi thậm chí còn suy nghĩ rằng có lẽ nàng không nên hy vọng xa vời chuyện tu hành, có thể chết ngay lập tức còn tốt hơn.
Mồ hôi khiến cho đôi mắt của Tô Kiền Nhi trở nên mơ hồ, đầu óc cũng trống rỗng vì đau đớn. Có người nói bên tai nàng, bảo nàng nhất định không thể hôn mê, nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, thân thể của nàng chắc chắn sẽ được chữa trị.
Tô Kiền Nhi nghĩ thầm, hiện giờ đau đến như vậy, cho dù nàng muốn hôn mê cũng không có khả năng.
So với việc xương bị gãy và nghiền nát thì đáng sợ hơn nữa chính là việc tái tạo, những chỗ lúc trước bị vỡ vụn đột nhiên lại sinh ra một đoạn xương cốt, cái cảm giác dần dần lấp đầy chỗ trống này, cái loại ngứa ngáy do máu thịt tái tạo lại này, quả thực tra tấn người ta đến phát điên.
Đôi mắt Tô Kiền Nhi mơ mơ màng màng nhìn về phía hai nữ tử đang quan tâm trông chừng bên mép giường, nếu thái độ của các nàng không thành khẩn đến thế, Tô Kiền Nhi cũng nghi ngờ rốt cuộc các nàng có phải là cố ý hại nàng hay không.
Nàng dễ tin hai người đó như vậy, có phải là quá ngây thơ rồi không?
Thấy Tô Kiền Nhi đau đến mức này, Vân Mật Tuyết rất không đành lòng, nàng cũng không nghĩ là dùng Thiên Tâm Liên Tử để chữa trị khuyết tật bẩm sinh sẽ đau đớn như vậy.
“Đây là cải tạo toàn bộ cơ thể nàng”, Yến Trục Quang vẫn luôn chú ý tình trạng của Tô Kiền Nhi, cách chữa trị triệt để thế này thoạt nhìn xác thật có chút đáng sợ, “Đau đớn hiện tại chỉ là tạm thời, nếu lúc này vượt qua được, về sau ngươi sẽ có thể có cuộc sống mới.”
Tô Kiền Nhi nghe vào lỗ tai, phản ứng trong chốc lát rồi suy nghĩ dần trở nên tiêu cực. Đứng bên cạnh nhìn thì nhẹ nhàng lắm, sao không tự mình tới thử xem cảm giác thế nào? Tô Kiền Nhi thậm chí cảm thấy bản thân nàng có khả năng bị đau đến chết.
Tô Kiền Nhi hiện giờ không những không thấy được an ủi chút nào, còn cảm thấy người ta nói thì dễ lắm.
Nàng thực sự đau đến loạn trí, thế nhưng sinh ra một ít suy nghĩ hồ đồ.
Yến Trục Quang không biết Tô Kiền Nhi bởi vì đau đớn mà hiện giờ trong lòng chỉ còn lại oán trách. Nhưng cho dù biết thì nàng cũng chẳng để bụng.
Nói thì dễ lắm à? Sao nàng lại không biết, đời trước nàng cũng đã từng trải qua, còn trải qua cả những thứ đau đớn thống khổ hơn thế này.
Còn không phải là thay máu thay xương sao? Xương vỡ xong lại được chữa trị, sợ cái gì?
Đối với Yến Trục Quang mà nói, chỉ cần có ích cho việc tu hành của bản thân, chỉ đau một chút thì có là gì. Chẳng lẽ Tô Kiền Nhi được bảo hộ quá tốt, thành ra chút đau khổ thế này cũng không chịu nổi sao?
Hệ thống có chút đồng tình với Tô Kiền Nhi, nó đã chứng kiến ký chủ ra tay tàn nhẫn không lưu tình chút nào với thân thể của nàng rồi. Mức độ hiện tại của nàng hoàn toàn không thể khiến cho ký chủ sinh ra chút cảm thông nào.
Việc chữa trị này kéo dài rất lâu, lâu đến mức người của Kiều gia đều nhịn không được mà đến dò hỏi.
Nếu nói dối thì ngược lại sẽ dẫn đến hoài nghi, Tô Kiền Nhi đã ăn vào Thiên Tâm Liên Tử, Kiều gia cũng không thể ngăn cản được nữa, Vân Mật Tuyết nói với người của Kiều gia về việc này.
Người của Kiều gia nhịn không được mà đến xem xét, phát hiện tuy thần sắc của Tô Kiền Nhi hiện tại rất đau đớn, nhưng thân thể xác thật là đang chuyển biến tốt đẹp, liền bán tin bán nghi hai người Vân Mật Tuyết.
Kiều gia để lại vài người ở đây canh gác cùng hai người các nàng, còn có người đi truyền âm cho Kiều Chấn Bang.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang, hai người quả thực khiến cho người của Kiều gia trở tay không kịp. Nhưng chung quy các nàng cũng là vì hảo tâm, hơn nữa lúc này Tô Kiền Nhi ngoài chuyện rất đau ra cũng không có gì khác thường, vậy chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.
Chỉ là đến lúc người của Kiều gia hỏi các nàng đã cho Tô Kiền Nhi dùng linh dược gì, Vân Mật Tuyết trầm mặc không nói, còn Yến Trục Quang thì giả vờ ngu ngơ, chỉ nói là do người quen nhờ vả, chuyện khác cũng không rõ ràng lắm.
Điều này khiến cho người của Kiều gia thực khó xử, bọn họ cũng phải biết được nàng đã ăn gì rồi chứ? Tô Kiền Nhi từ nhỏ không biết đã tiêu tốn bao nhiêu linh đan diệu dược đều không có chút tác dụng gì, hiện tại các nàng đem đến linh dược gì mà lại có tác dụng?
Người Kiều gia không muốn bỏ qua chuyện linh dược Tô Kiền Nhi đã ăn, Yến Trục Quang nói nhẹ không được, cứng rắn cũng không xong, đánh chết nàng cũng không nói, Vân Mật Tuyết không nói một lời, chỉ đứng bảo vệ phía trước Yến Trục Quang, hai bên cứ như vậy mà giằng co.
Kiều gia có lợi hại đến thế nào cũng chỉ có người đứng đầu của chủ gia mới có tư cách giao lưu ngang hàng với Phong Hoa Tiên Tông.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang, một người là Phong Hoa Tiên Tông phong hào đại đệ tử, một người là Phong Hoa Tiên Tông nội môn đệ tử, những người của Kiều gia hiện giờ đang ở đây không có bất cứ ai ngang hàng với các nàng.
Hơn nữa nếu không đề cập đến địa vị của hai bên, cho dù chỉ xét về mặt thực lực, có Vân Mật Tuyết Nguyên Anh kỳ ở đây, không đến lượt mấy người Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ có thể khoa tay múa chân với các nàng.
Tuy rằng chạy vào nhà người ta rồi còn lên mặt làm phách thì có chút khó coi, nhưng vốn dĩ các nàng được phụ thân của Tô Kiền Nhi gửi gắm, chính bản thân Tô Kiền Nhi cũng đồng ý dùng linh dược, Vân Mật Tuyết vì bảo vệ bí mật của Yến Trục Quang cũng chỉ có thể lập uy một chút.
Người của Kiều gia có chút bất mãn với hai người Vân Mật Tuyết, chi nhánh Kiều gia của bọn họ hiện giờ đúng là đang gặp phải đại nạn, nhưng rốt cuộc cũng còn có gia chủ Kiều gia ở phía sau, Tô Kiền Nhi là tiểu thư nhà bọn họ, hai người của Phong Hoa Tiên Tông này tự ý mang đan dược cho Tô Kiền Nhi, còn không muốn tiết lộ bất cứ thứ gì, thật là quá mức độc đoán.
Không khí giữa hai bên thập phần vi diệu.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi Tô Kiền Nhi bớt đau đớn, không khí giữa hai bên mới "dễ thở" hơn.
Tô Kiền Nhi khẽ rên một tiếng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Cái kiểu cả người đột nhiên có sức lực khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều giật nảy mình.
Nàng cũng mặc kệ không khí kỳ quái trong phòng, túm lấy chăn trên giường, lung tung lau chùi vết bẩn trên người gây ra do việc cải tạo.
Nàng nâng cánh tay lộ ra chút da thịt trắng bóng lên nhìn một chút, lại nắm tay thật mạnh, nhéo nhéo cánh tay của mình, trong mắt đầy vui mừng.
Nàng bay xuống giường, nhảy nhót dưới đất: “Ta khỏi rồi, thật sự đã khỏi hẳn rồi!”
Tô Kiền Nhi hưng phấn thông báo cho mọi người, Yến Trục Quang nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của nàng, tốt bụng đưa cho nàng một tấm tịnh trần phù.
Tô Kiền Nhi vừa nhận lấy lá bùa, không chút suy nghĩ mà dán lên người, tẩy sạch tất cả những vết bẩn trên người lẫn trên quần áo. Ngay sau đó, nàng liền thập phần cao hứng nhảy đến bên cạnh Yến Trục Quang, đôi tay cầm lấy một bàn tay của Yến Trục Quang: “Đa tạ, đa tạ ngươi, Yến cô nương! Ngươi đã cho ta có được một cuộc sống mới!”
Nàng dừng một chút, nhìn nhìn Vân Mật Tuyết: “Vân tiền bối, cũng đa tạ ngươi.”
Vân Mật Tuyết nhìn nàng nắm tay Yến Trục Quang, thấy Yến Trục Quang đang lén lút rút tay về nhưng không thành công, liền cười cười với Tô Kiền Nhi: “Tô cô nương không cần nói lời cảm ơn, việc này vốn là do cố nhân gửi gắm, linh dược kia cũng không phải là của ta, nó là của Trục Quang.”
Tô Kiền Nhi thu hồi tầm mắt, lại trịnh trọng nói cảm tạ với Yến Trục Quang thêm một lần nữa: “Đa tạ ngươi, Yến cô nương. Ta có thể cảm giác được hiện tại ta có thể tu hành. Ngươi không biết việc này đối với ta mà nói quan trọng đến thế nào đâu.”
Nàng như là được làm bằng nước, nói một hồi, trong mắt nhanh chóng lấp lánh nước mắt, ngay sau đó lập tức tràn ra.
Yến Trục Quang hiện giờ bị nàng nắm tay, rút ra mạnh quá thì không ổn, nàng lại sợ nhất người khác khóc, lúc này đối diện trực tiếp với Tô Kiền Nhi, bị nàng tác động, trong lòng hoảng sợ, cả người đều không biết phải làm sao.
Tô Kiền Nhi đang không ngừng nói lời cảm tạ với Yến Trục Quang, Yến Trục Quang thuận theo trấn an nàng vài câu cũng chẳng hề có tác dụng, nhịn không được nghiêng đầu cầu cứu Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết vốn cảm thấy Tô Kiền Nhi nắm tay Trục Quang như vậy có chút không ổn, nhưng hiếm khi thấy bộ dạng luống cuống tay chân như vậy của Trục Quang, lại khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.
Kẻ xấu xa luôn luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ người ta khóc, Vân Mật Tuyết xem như đã bắt được điểm yếu của Yến Trục Quang.
Đương nhiên, Vân Mật Tuyết vẫn giải vây cho Yến Trục Quang, nàng nói với Tô Kiền Nhi: “Tô cô nương, ngươi hiện giờ đã khôi phục sức khỏe, không bằng đưa tin báo cho Kiều gia chủ, nếu hắn nhận được tin tức chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Tô Kiền Nhi ngẩn người, buông tay Yến Trục Quang ra, hiện giờ nàng mới nhớ tới: “Đúng vậy, ta muốn báo tin cho ngoại công, hắn nhất định sẽ rất cao hứng.”
Tay của Yến Trục Quang rốt cuộc cũng được giải thoát, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hệ thống che miệng lăn lộn trong không gian của nó, sợ vô ý cười thành tiếng để ký chủ nghe thấy sẽ thẹn quá hóa giận. Khó khăn lắm mới thấy bộ dạng nghẹn khuất của ký chủ, sao nó lại vui như vậy chứ!
Yến Trục Quang nhích lại gần Vân Mật Tuyết, nếu lát nữa Tô Kiền Nhi lại tới kéo nàng, nàng liền trốn ra sau lưng Đại sư tỷ.
Vân Mật Tuyết nhìn bộ dạng thật cẩn thận hiếm thấy của nàng, không khỏi mang ý cười trong ánh mắt, phối hợp với nàng.
Tô Kiền Nhi nhìn về phía mấy người Kiều gia kia, từ lúc nàng bắt đầu đứng dậy, ngoài việc đi lên tỏ vẻ quan tâm thì không còn nói gì khác, “Ta phải báo tin cho ngoại công, làm phiền các ca ca tỷ tỷ giúp một chút.”
Một người của Kiều gia nói: “Đã thông báo cho gia chủ, gia chủ sắp đến rồi.”
Tô Kiền Nhi hơi nhíu mày: “Ta muốn tự mình báo cho ngoại công.”
“Tiểu thư, ngài hiện giờ còn chưa thể khắc tin tức lên trên đưa tin phù được.”
“Các ngươi cũng không có biện pháp nào hay sao?” Tô Kiền Nhi nắm nắm góc áo: “Ta chỉ là muốn tự mình nói cho ngoại công, chỉ cần mấy chữ là được.”
“Kiền Nhi muốn nói cho ngoại công cái gì nha?” Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, Kiều Chấn Bang đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tô Kiền Nhi sắc mặt hồng hào có tinh thần làm hắn có chút vui mừng: “Kiền Nhi, ngươi đã khỏe?”
Tô Kiền Nhi đi đến bên cạnh Kiều Chấn Bang, gật gật đầu: “Ân, ngoại công, ngươi xem, ta đã khỏe rồi.”
Kiều Chấn Bang nắm lấy cổ tay Tô Kiền Nhi, đưa linh thức vào trong cơ thể nàng để kiểm tra, phát hiện thân thể yếu ớt bẩm sinh nay đã hoàn toàn lành lặn, Kiều Chấn Bang rất kích động, đôi tay hắn nắm lấy bả vai Tô Kiền Nhi rồi vỗ vỗ, kích động nói: “Tốt, tốt, thật tốt quá!”
Ông cháu bọn họ vui mừng trong chốc lát, Kiều Chấn Bang mới áy nói với hai người Yến Trục Quang: “Ta nhất thời cao hứng, thế nhưng không để ý đến nhị vị, thất lễ rồi.”
“Đa tạ ân tặng dược của nhị vị.” Kiều Chấn Bang khom lưng hành lễ với Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang vô cùng ăn ý tránh đi, Vân Mật Tuyết nói: “Kiều gia chủ không cần như thế.”
Yến Trục Quang nói: “Tô cô nương có thể khôi phục là tốt rồi.”
Kiều Chấn Bang đứng dậy, gương mặt liền hiện lên chút do dự, hắn lại hành lễ với Vân Mật Tuyết: “Lần này vãn bối gấp gáp trở về, vốn là có một lời thỉnh cầu quá đáng, hiện giờ vừa lúc thân thể Kiền Nhi đã hồi phục, vãn bối mặt dày mà nói ra vậy.”
“Tiền bối cũng biết, Kiều gia chúng ta hiện giờ không yên bình, con đường tu hành của Kiền Nhi, vì thân thể nàng mà trì hoãn mười mấy năm, nếu để nàng lại bên cạnh ta, dù cho có nhờ người trông chừng thì ta cũng không thể yên tâm.”
“Vãn bối cả gan, thỉnh cầu Vân tiền bối mang Kiền Nhi về Phong Hoa Tiên Tông. Tuy nàng từ nhỏ bởi vì thân thể không tốt mà không thể tu hành, nhưng kỳ thật linh căn thiên phú lại là thượng đẳng Thiên Linh Căn, hiện giờ thân thể đã trở nên rất tốt, cũng không tính bôi nhọ quý tông.”
Kiều Chấn Bang vừa nói xong, Yến Trục Quang liền nhăn lại mi, nàng xem Tô Kiền Nhi có lai lịch không rõ này là một sự phiền toái, trốn cũng không kịp, thế nhưng hắn lại muốn nhét nàng ta vào Phong Hoa Tiên Tông, vậy sao được?
“Này...”
Vân Mật Tuyết cũng có chút do dự, Tô Kiền Nhi không giống như Yến Trục Quang, nàng có liên quan tới Kiều gia, Kiều gia không phải gia tộc phụ thuộc vào Phong Hoa Tiên Tông, nhận nàng vào Phong Hoa Tiên Tông cũng không hợp quy củ.
Nhưng... Tô Kiền Nhi còn có một thân phận khác, thân phận thật sự của nàng chính là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm Phong Hoa Tiên Tông, về tình về lý đều hẳn là phải nhận nàng vào tông môn...
Yến Trục Quang trong lòng không muốn, Vân Mật Tuyết lại đang do dự, mà bản thân Tô Kiền Nhi lại lớn tiếng kiên quyết cự tuyệt: “Ngoại công! Ta không muốn đi Phong Hoa Tiên Tông!”