“Chi nhánh gia tộc Kiều gia bị người sát hại toàn bộ chỉ trong một đêm?!”
Yến Trục Quang nhíu mày: “Tuy chi nhánh Kiều gia không lớn mạnh như dòng chính, nhưng tốt xấu gì cũng là chi nhánh của đại gia tộc, thực lực không yếu, ai lại có thể sát hại dễ như trở bàn tay như vậy chứ? Một người cũng không thoát nổi sao?”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Đến giờ vẫn chưa tìm được bất kỳ ai còn sống ở gia trạch chi nhánh.”
“Theo như lời của Chử sư muội, tất cả mọi thứ trong phạm vi gia trạch của chi nhánh Kiều gia đều bị san thành bình địa, không sót lại thứ gì. Hiện tại cũng chỉ còn lại những thành viên gia tộc Kiều gia may mắn rời khỏi đại trạch trước đó, cùng với đám người của gia chủ chi nhánh đã đi Đan Dã thành xử lý việc Thu Minh Đan Đường thôi.”
“Nếu như thế, ta cho rằng là cường giả Phân Thần kỳ trở lên đã làm việc này.” Có thể san bằng cả một địa phương, chỉ có cường giả trên cảnh giới Phân Thần kỳ mới có đủ khả năng làm như vậy.
Đương nhiên, cũng có không ít trận pháp có thể dùng để gây ra hiệu quả tương tự. Chỉ là nếu dùng cách này thì sẽ hao phí rất lớn, trừ phi có huyết hải thâm thù với chi nhánh gia tộc, bằng không chính là mua bán lỗ vốn.
“Tô Kiền Nhi sao rồi?” Không đợi Vân Mật Tuyết đáp, Yến Trục Quang đã tự trả lời: “Hẳn là còn tốt đi, nếu không thì các trưởng lão cũng sẽ không kêu ta đi chữa trị cho nàng.”
Vân Mật Tuyết gật đầu, “Nàng đang ở cùng với gia chủ chi nhánh, vẫn còn bình an.”
Yến Trục Quang gật gật đầu.
“Vậy việc chi nhánh bị diệt môn có manh mối gì không?”
Vân Mật Tuyết nói: “Chỉ tra được có ma khí còn sót lại, bước đầu nhận định là do ma tu ra tay, nhưng cụ thể là vì cái gì, là thế lực ma tu nào làm thì không thể nào biết được.”
“Lại là ma tu... Có thể là Tích Huyết Ma Vực hay không?”
“Hẳn là không phải”, Vân Mật Tuyết nói: “Lúc trước ta cũng từng hoài nghi như thế, nhưng việc này không phải là thủ đoạn thường thấy của Tích Huyết Ma Vực, cũng không có dấu vết của Tích Huyết Ma Vực để lại tại hiện trường.”
Tích Huyết Ma Vực, tựa như tên gọi, mỗi một bước hành động đều đi cùng với máu tươi. Cách hành sự của bọn chúng đẫm máu và tàn nhẫn, thích dùng các loại thủ đoạn giết người khiến cho nạn nhân cạn máu mà chết, người của Tích Huyết Ma Vực, quanh thân đều là khí tức huyết tinh không phai đi được.
Hơn nữa, Tích Huyết Ma Vực hành sự lúc nào cũng rêu rao, chưa bao giờ lén lút, miễn là việc ác mà Tích Huyết Ma Vực làm ra, bọn chúng nhất định sẽ để lại một ký hiệu Tích Huyết Ma Vực để thông báo cho tất cả mọi người, vô cùng càn rỡ, khiến cho người tu chân chính đạo hận đến nghiến răng.
Đây cũng là nguyên nhân mà Vân Mật Tuyết có thể nhận ra được ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực.
Chuyện chi nhánh Kiều gia bị diệt môn, dựa theo thủ đoạn trước kia của Tích Huyết Ma Vực thì không giống như là việc làm của bọn họ.
Hệ thống nghe xong, có chút thổn thức.
Rốt cuộc chi nhánh Kiều gia đã làm sai việc gì? Chẳng những vô duyên vô cớ nuôi tư sinh nữ cho người khác, mà còn bị diệt môn. Tuy rằng hai việc này chưa chắc là do cùng một nguyên nhân, nhưng cũng quá thảm rồi.
Yến Trục Quang nghe xong không hề phản ứng, chuyện chi nhánh gia tộc Kiều gia chẳng có quan hệ gì với nàng, chỉ cần xác định việc diệt môn của chi nhánh không liên quan gì tới nguyên nhân cái chết của chưởng môn tiền nhiệm mà Đại sư tỷ đang điều tra, nàng sẽ lập tức không thèm để ý nữa.
“Còn có một tin tức”, Vân Mật Tuyết nói: “Các vị trưởng lão đã suy đoán ra nơi có khả năng là chỗ mà chưởng môn ngã xuống rồi.”
“Là nơi nào?”
“Ngay phía ngoài tòa bí cảnh kia, bên trong vùng núi hoang.”
“Gần như vậy sao?” Yến Trục Quang suy nghĩ một chút: “Lúc trước ta cảm thấy chỗ sụp đổ ngay lối vào bí cảnh kia có dấu vết do người khác gây ra, chẳng lẽ là lúc chưởng môn tiền nhiệm đánh nhau với người khác, không cẩn thận đánh sụp?”
“Cũng có khả năng là như thế.”
Yến Trục Quang lại nói: “Vùng núi hoang kia không lớn, trước khi chúng ta rời khỏi bí cảnh, các vị trưởng lão hẳn cũng đã tra xét đến nơi đó, vì sao bọn họ lại không phát hiện cái hố to kỳ lạ kia?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái.” Theo Vân Mật Tuyết, cái hố sâu đột nhiên xuất hiện như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi, làm thế nào mà các trưởng lão lại không phát hiện ra?
“Lúc các trưởng lão lục soát núi hoang, thật sự không phát hiện ra hố sâu kia. Thời điểm bọn họ đến, nơi đó hoàn toàn là một vùng khe núi bằng phẳng, không có điểm gì khác thường.”
Các trưởng lão dùng linh thức Nguyên Anh kỳ, thậm chí thần thức Phân Thần kỳ để điều tra từng tấc một, đều không có phát hiện cái gì khác thường nên đã tạm thời rời khỏi.
Bọn họ vốn định truyền âm báo việc này cho Vân Mật Tuyết, không nghĩ tới lại không thể liên hệ được với người luôn đáng tin cậy như Vân Mật Tuyết, các trưởng lão ở lại tiểu viện thêm mấy ngày mới chờ được đến khi hai người Vân Mật Tuyết trở lại.
Hố sâu kia không có khả năng tự xuất hiện rồi lại biến mất trong chốc lát đi? Các trưởng lão đó cũng không có khả năng nói dối các nàng đúng không? “Chẳng lẽ nơi này có người thao túng sao?”
“Ý của Trục Quang là có người cố ý thả chúng ta, đưa đám người Thu Kiều đi vào, nhưng lại ngăn các trưởng lão bên ngoài sao?”
Yến Trục Quang gật đầu.
Xem ra lúc trước nàng đoán sai rồi, chưởng môn tiền nhiệm có thể dùng Viên Phong Trận theo dõi người tiếp xúc với trận pháp, Tích Huyết Ma Vực bên kia cũng chưa chắc sẽ không lưu lại thủ đoạn gì để giám sát, chỉ là nàng không có phát hiện mà thôi.
Có lẽ, ngay từ đầu mặc kệ đám người Thu Kiều đi vào, là bởi vì Thu Kiều là vị hôn phu của Tô Kiền Nhi, hy vọng hắn trở về báo tình huống bí cảnh cho Tô Kiền Nhi, để Tô Kiền Nhi tiến đến bí cảnh lấy được Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên?
Yến Trục Quang phỏng đoán, vị tu sĩ họ Tô kia đã rất lâu chưa xuất hiện, không biết đã xảy ra chuyện gì. Mẫu thân của Tô Kiền Nhi nhất thời tìm không được người tín nhiệm nào khác vào bí cảnh lấy dược, chỉ có thể để cho vị hôn phu của Tô Kiền Nhi đi vào.
Còn chuyện mặc kệ Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết đi vào, đại khái là bởi vì danh tiếng hiền lành của Đại sư tỷ phát huy tác dụng, có phải đối phương lựa chọn tín nhiệm nàng, cùng với tín nhiệm thân phận của các nàng là đệ tử Phong Hoa Tiên Tông không?
Dù sao kẻ cuối cùng lấy được linh dược, bất luận là Thu Kiều hay là các nàng, chờ sau khi lấy linh dược ra ngoài, chỉ cần hạ thủ giết các nàng ngay lập tức sau đó mang linh dược đi là ổn thỏa. Chỉ là nàng không dự đoán được Thu Kiều thoạt nhìn như vậy nhưng lại là tên tiểu nhân, thế nhưng bởi vì chuyện bí cảnh mà muốn giết chết Tô Kiền Nhi để diệt khẩu.
Bất quá, nếu đối phương có chủ ý này, vì sao các nàng còn an toàn mà trở về Thiên Ngự Thành được đây?
Từ từ! Yến Trục Quang nhớ tới một việc khác, nếu theo như suy đoán lúc trước của nàng, hố sâu kia là do chưởng môn đánh nhau với người khác nên mới sụp đổ, thủ đoạn che giấu chỗ sụp đổ đó, hẳn là sau đó mới được dựng lên.
Đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu kỳ quái như vậy, kẻ giết chết chưởng môn tiền nhiệm hẳn là sẽ dò xét đến cùng, người có thể giết chết chưởng môn Phong Hoa Tiên Tông nhất định có thực lực không thấp hơn Phân Thần kỳ, cũng sẽ không sợ hãi một cánh cửa đá quèn của ma tu.
Nhưng thời điểm các nàng đến bí cảnh, cửa đá hoàn hảo không tổn hao gì, ma khí trong cửa đá cũng chưa bị tiêu hao.
Vậy chỉ có ba khả năng, thứ nhất, nàng đã đoán sai, cái hố sâu kia sụp đổ là do nguyên nhân khác. Thứ hai, người sát hại chưởng môn không có vào động xem xét, hố sâu đó là sau khi chưởng môn bị sát hại mới được che giấu. Thứ ba, người giết chưởng môn chính là từ Tích Huyết Ma Vực, sau khi người đó giết chết chưởng môn, phát hiện hố sâu đó bị lộ ra ngoài mới dùng thủ đoạn gì đó để che giấu đi.
Dựa theo phỏng đoán lúc trước của nàng, người che giấu hố sâu để mặc Thu Kiều và các nàng tiến vào bí cảnh, là vì nghĩ cho Tô Kiền Nhi, nếu vậy thì trường hợp thứ ba có khả năng cao hơn. Nói cách khác, kẻ sát hại chưởng môn tiền nhiệm chính là mẫu thân của Tô Kiền Nhi, hoặc là tâm phúc của mẫu thân nàng.
“Trục Quang?”
Vân Mật Tuyết gọi vài lần, Yến Trục Quang tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, vẫn luôn không đáp lại, một lát sau nàng mới phục hồi tinh thần, đối diện với ánh mắt của Vân Mật Tuyết.
“Ngươi nghĩ gì mà tập trung như vậy?”
Yến Trục Quang còn chưa nói cho Vân Mật Tuyết, nàng cho rằng Tô Kiền Nhi có thể là nữ nhi của chưởng môn cùng ma tu, hiện giờ Đại sư tỷ hỏi vừa rồi nàng nghĩ gì, Yến Trục Quang có chút do dự.
Nàng cân nhắc, vẫn là nói: “Đại sư tỷ, ta hoài nghi kẻ sát hại chưởng môn tiền nhiệm là người của Tích Huyết Ma Vực.”
Vân Mật Tuyết nghi hoặc: “Người của Tích Huyết Ma Vực? Trục Quang vì sao lại nghĩ như vậy?” Vân Mật Tuyết không cho là mẫu thân của Tô Kiền Nhi có liên quan đến Tích Huyết Ma Vực, nếu không biết “tiên ma chi tử” là gì, người bình thường cũng sẽ không nghĩ theo hướng này.
Không thể nào chỉ vì chưởng môn tiền nhiệm từng đi qua bí cảnh có dấu vết mà ma tu để lại, thì đã cho rằng tư sinh nữ của chưởng môn có liên quan đến ma tu đúng không?
Yến Trục Quang không biết ở thế giới này, hài tử của tiên tu cấp cao cùng ma tu có được gọi là “tiên ma chi tử” hay không, cho nên nàng không thể dễ dàng để lộ ra tin tức này được, bất quá...
“Chưởng môn tiền nhiệm tiến vào bí cảnh kia lần đầu tiên ít nhất là vào mười năm trước, mà ba năm trước đây một lần nữa lại đi vào, phát hiện bên ngoài bí cảnh có một cánh cửa đá do ma tu dựng lên để phòng ngự. Có lẽ nào bởi vì hắn đã điều tra cánh cửa đá này mà thu hút sự chú ý của Tích Huyết Ma Vực, sau đó bị người của Tích Huyết Ma Vực sát hại để diệt khẩu hay không?”
Vân Mật Tuyết cẩn thận suy nghĩ: “Có lẽ có khả năng này.”
Vân Mật Tuyết vừa nói xong, nhiệm vụ hỗ trợ điều tra của Yến Trục Quang lại đột nhiên chuyển từ “Giai đoạn năm” thành “Giai đoạn cuối”, bên dưới nhiệm vụ cũng có thêm một hàng chữ nhỏ —— “Hỗ trợ Vân Mật Tuyết xác định thân phận thật sự của hung thủ.”
“Di, ký chủ đoán đúng rồi nha.” Hệ thống hưng phấn nói với Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang cũng không nghĩ tới, nàng chỉ đoán mò một hồi thế nhưng lại đúng. Bất quá ngẫm lại, nếu không bắt đầu suy đoán từ thân thế của Tô Kiền Nhi mà chỉ xoay quanh cánh cửa đá kia, cũng có khả năng chưởng môn tiền nhiệm xác thật là bị người của Tích Huyết Ma Vực sát hại để diệt khẩu.
Ngược lại, bởi vì nàng nghĩ quá nhiều thành ra đi một vòng lớn.
Vân Mật Tuyết dựa theo gợi ý mà Yến Trục Quang cung cấp để tự hỏi: “Nếu là người của Tích Huyết Ma Vực ra tay... bên trong Tích Huyết Ma Vực, vậy cũng không có quá nhiều người có thể giết chết chưởng môn tiền nhiệm Phân Thần kỳ, có lẽ có thể xác định được vài vị cao thủ trong ma đạo.”
Yến Trục Quang nghĩ thầm, nếu kẻ giết chết chưởng môn tiền nhiệm chính là tình nhân cũ của hắn, có lẽ cũng không cần dùng đến nhiều thủ đoạn lợi hại.
Vân Mật Tuyết than nhẹ một tiếng: “Các trưởng lão đã đến chỗ bí cảnh kia điều tra rồi, không nhất định có thể tra được manh mối gì, chúng ta vẫn nên đi chữa trị cho Tô cô nương trước đi, lời thề kia chưa được phá giải làm ta không yên tâm.”
Yến Trục Quang cầm lấy bàn tay Vân Mật Tuyết: “Đã khiến cho Đại sư tỷ lo lắng rồi, được thôi, chúng ta đi ngay đi.”
Không biết là trùng hợp hay là cố ý, Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang vừa ra khỏi phòng, lại gặp được Vân Trường Nguyệt và Chử Ngưng Yên.
Yến Trục Quang nhìn tới nhìn lui hai người họ, hai người này luôn đi cùng nhau, nhưng các nàng lại không thân thiết, Yến Trục Quang thậm chí có thể nhìn ra được Chử Ngưng Yên có vẻ hơi phòng bị Vân Trường Nguyệt.
Hay là Chử Ngưng Yên cũng hoài nghi Vân Trường Nguyệt có ý đồ xấu?
“Tỷ tỷ cùng tiểu Trục Quang đang muốn đi ra ngoài sao?”
Vân Mật Tuyết gật đầu: “Trong nhà Tô cô nương gặp phải biến cố, chúng ta có quen biết với nàng, cũng phải đi thăm một lần.”
Chuyện Tô Kiền Nhi là tư sinh nữ của chưởng môn tiền nhiệm, Vân Mật Tuyết chỉ nói cho các trưởng lão, bọn họ trong lòng hiểu rõ nên không để lộ việc này, việc chưởng môn tiền nhiệm xin thuốc cho nữ nhi, đương nhiên cũng sẽ không nói cho các nàng.
“Chúng ta cũng cùng nhau đi thăm nàng một lần đi”, Vân Trường Nguyệt nói: “Tô cô nương từng trải qua chuyện như thế, hiện giờ trong nhà lại gặp phải đại nạn, thật chẳng biết thương tâm đến mức nào nữa.”
Chử Ngưng Yên lại nói: “Ngươi và ta không quen biết Tô cô nương, cần gì đi đến đó để tăng thêm phiền não cho nàng.”
Vân Mật Tuyết cũng nói: “Đi thăm người khác cũng không nên quá đông, để ta và Trục Quang đi là được rồi, ta sẽ chuyển tâm ý của các ngươi cho Tô cô nương.”
Việc nàng và Trục Quang đưa dược, vẫn là không nên để nhiều người biết thì hơn.
Vân Trường Nguyệt mím môi, chỉ đành từ bỏ.
Không biết Tô Kiền Nhi hiện giờ ở nơi nào, Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang hai người trước tiên đi một chuyến đến Thu Minh Đan Đường, Tô Kiền Nhi thế nhưng còn ở nơi này.
Kiều Chấn Bang trở về chi nhánh Kiều gia để xử lý việc gia tộc, để Tô Kiền Nhi ở lại Thu Minh Đan Đường rồi ra lệnh cho thân tín mà hắn mang theo chăm sóc cho nàng.
Hiện giờ người của Kiều gia đang bị trông gà hóa cuốc, lúc hai người các nàng vừa đến, thiếu chút nữa đã bị hầu hạ bằng đao kiếm, sau khi thấy rõ hai người là đệ tử của Phong Hoa Tiên Tông lúc trước từng cứu giúp Tô Kiền Nhi mới vội vàng dừng công kích. Bọn họ nghe nói hai người tới thăm Tô Kiền Nhi thì do dự một chút, vẫn là dẫn hai người đi vào.
Tô Kiền Nhi đang nghỉ ngơi trong phòng, sau chuyện của Thu Kiều, tinh thần của nàng vẫn luôn không được tốt lắm. Khi nhìn thấy Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang, Tô Kiền Nhi không có biểu hiện thất thường như lúc trước nữa.
Nàng có chút kinh hỉ: “Hai vị ân nhân tới thăm ta sao?”
“Đúng vậy, hiện giờ ngươi ổn rồi chứ?” Vân Mật Tuyết đánh giá nàng.
Tô Kiền Nhi gật gật đầu: “Ta đã khá hơn nhiều, chỉ là trong nhà...” Nàng buồn bã thở dài một tiếng, trong đôi mắt lập lòe nước mắt.
Yến Trục Quang suy nghĩ một chút rồi nói: “Tô cô nương, Kiều gia chủ nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng để báo thù cho bọn họ, ngươi đừng thương tâm, người còn sống quan trọng hơn.”
Người của Kiều gia lúc nãy dẫn hai người vào dường như không muốn nghe thấy các nàng nhắc đến đề tài này, trộm lau lau khóe mắt: “Các ngươi cứ tán gẫu với nhau đi, ta đi ra ngoài.”
Sau khi nàng ấy rời khỏi, ba người lại nói chuyện với nhau thêm một lát, Vân Mật Tuyết mới mở miệng nói: “Lần này đến đây, ngoài chuyện muốn thăm ngươi thì còn là do đã nhận lời cố nhân, vì thân thể của ngươi mà đến.”
Tô Kiền Nhi có chút nghi hoặc: “Cố nhân?”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Có người ủy thác chúng ta mang đến một loại linh dược, nó có thể giúp thân thể ngươi khoẻ mạnh trở lại.”
Dưới ánh mắt vừa hoài nghi vừa chờ đợi của Tô Kiền Nhi, Yến Trục Quang lấy ra một viên thuốc đen tuyền.
Vân Mật Tuyết nhịn không được liếc Yến Trục Quang một cái.
Yến Trục Quang giả vờ không nhìn thấy, nói với Tô Kiền Nhi: “Tô cô nương, ngươi có tin tưởng ta không?”