Trận pháp đã hóa giải được một nửa, chỉ còn chờ sau khi hoàn thành lời thề mới có thể phá bỏ hoàn toàn.
Yến Trục Quang đi đến phía trước cụm tinh thể măng đá kia, duỗi tay vốc một vốc nước, tẩm ướt khắp bàn tay bằng chất lỏng ngưng tụ từ năng lượng của Ngũ Hoa Thủy Tinh, sau đó dùng đôi tay này nhẹ nhàng nhổ cây Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, bao gồm cả rễ cây đang nằm bên dưới chất lỏng ra, cất vào trong ba lô hệ thống.
Sau khi đặt Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên vào trong ba lô, nhiệm vụ chủ tuyến "Hỗ trợ điều tra cái chết của chưởng môn tiền nhiệm" của Yến Trục Quang cũng từ giai đoạn bốn biến thành giai đoạn năm.
Hệ thống đổi phần thưởng của giai đoạn bốn thành độc vật rồi bỏ vào ba lô, Yến Trục Quang thì lấy ra hai cái hồ lô nhỏ bằng ngọc, chia chất lỏng ngưng tụ từ năng lượng của Ngũ Hoa Thủy Tinh trong tinh thể măng đá ra làm đôi, đổ vào từng hồ lô, sau đó giao một hồ lô cho Vân Mật Tuyết.
"Đại sư tỷ, ngươi hãy nhận lấy cái này."
Vân Mật Tuyết suy nghĩ một chút, không có cự tuyệt.
Nàng biết chỉ có nhận lấy, Trục Quang mới có thể an tâm, cùng lắm thì cứ để ở chỗ nàng trước, chờ sau này lúc Trục Quang cần, lại giao cho nàng ấy.
Hai người lại cẩn thận tra xét trong hang động Ngũ Hoa Thủy Tinh thêm một lần, sau khi chắc chắn không còn sót gì nữa mới rời khỏi khe đất.
Sau khi Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên hấp thu năng lượng của Ngũ Hoa Thủy Tinh đã bị lấy đi mất, hang động này có thể sẽ từ từ khôi phục lại như cũ, hoặc có thể sẽ suy tàn, bất quá đó là việc của người đến sau.
"Đại sư tỷ, tòa bí cảnh này mở ra một năm mới đóng lại, có muốn cùng ta đi kiểm tra những nơi khác có đánh dấu trên bản đồ, nhìn xem thử có manh mối gì hay không?"
Vân Mật Tuyết suy nghĩ một chút, nàng nói: "Ta không thể mất tích quá lâu, bằng không sẽ làm cho trưởng lão cùng các sư muội lo lắng, nếu muốn tiếp tục tra xét thì cần phải tranh thủ thời gian. Hay là Trục Quang tiếp tục ở lại đây thăm dò, giao viên hạt sen kia cho ta, ta đi đưa cho Tô cô nương."
Có không ít thứ tốt trong bí cảnh, hơn nữa cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng, để Yến Trục Quang ở lại đây tiếp tục thăm dò, Vân Mật Tuyết cũng không lo lắng.
Nếu khiến cho Yến Trục Quang rời khỏi bí cảnh cùng nàng, Vân Mật Tuyết ngược lại sẽ băn khoăn.
Yến Trục Quang vội lắc đầu, để Đại sư tỷ đi tiếp xúc với Tô Kiền Nhi một mình sao? Vậy đâu được.
Nàng còn định nhân lúc đưa hạt sen mà quan sát kỹ Tô Kiền Nhi thêm lần nữa. Hành trình trong bí cảnh lần này khiến cho Yến Trục Quang có thêm vài suy đoán mới, nàng cần phải đi nghiệm chứng.
"Không cần, dò xét một lần nữa thôi rồi ta rời khỏi đây với Đại sư tỷ", Yến Trục Quang nói: "Ta có được hai bảo bối cũng đã đủ lắm rồi, không nên tham lam."
Vân Mật Tuyết vốn định khuyên nhủ nàng, nhưng thái độ của Yến Trục Quang lại rất kiên quyết: "Chúng ta bắt đầu hành động nhanh đi."
Trước tiên hai người thăm dò những nơi mà chưa ai trong cả hai từng đến, tìm kiếm một số dấu vết khả nghi.
Yến Trục Quang cố ý điều tra một chút ở những nơi này, phát hiện những nơi có ký hiệu đều mọc lên một số linh thực kỳ lạ. Tuy không quý giá như Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, nhưng phần lớn đều tương tự với Châm Diệp linh thực mà lúc trước nàng gặp phải, mang một số tính chất đặc biệt có một không hai.
Có thể nói tòa bí cảnh này là một nơi cất giữ kho báu linh thực. Trong số linh thực ở đây còn có không ít loài mang độc tố.
Yến Trục Quang góp nhặt một phần của từng loại linh thực.
Lấy đi một số bộ phận nhỏ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần để cho Tế Huyết Linh Đằng của nàng hành động là có thể lấy được một cách dễ dàng, Yến Trục Quang tự do hành động, Vân Mật Tuyết cũng thập phần kiên nhẫn.
Vừa thu thập linh thực, vừa điều tra, hai người tốn mấy ngày để tra xét hết một vòng các nơi có đánh dấu ký hiệu khác, đáng tiếc cũng chẳng phát hiện cái gì.
Chưởng môn tiền nhiệm, có lẽ vẫn chưa đi qua những nơi khác.
Sau khi tra xét xong, Vân Mật Tuyết thấy Yến Trục Quang có hứng thú với những loại linh thực đó, nên đã mượn cớ tìm thêm một lần nữa, lại dẫn Yến Trục Quang dạo một vòng những nơi lúc trước đã đi qua, để nàng nhặt những linh thực ở những nơi có đánh dấu thêm một lần.
Yến Trục Quang cũng không làm ra vẻ, chỉ tranh thủ thời gian vùi đầu nhặt bảo vật.
Chờ sau khi tra xét xong hết những nơi có đánh đấu ký hiệu trên bản đồ, hai người không tiếp tục trì hoãn mà rời khỏi tòa bí cảnh này.
Trong tay các nàng ngoài tấm lụa bố kia, cũng không có tín vật nào khác, vốn tưởng rằng muốn rời khỏi bí cảnh còn phải phí sức đi tìm cửa ra.
Nhưng không nghĩ tới, biện pháp rời khỏi tòa bí cảnh này lại đơn giản ngoài dự đoán, trong lòng các nàng vừa mới xuất hiện ý muốn rời khỏi bí cảnh một cách mãnh liệt, thân thể cả hai lập tức nhẹ bỗng, từ bí cảnh thoát ra bên ngoài.
Trong không gian nhỏ sau lưng đại môn bằng đá, tường ngọc chiếm nguyên một mảng đột nhiên tản ra từng gợn sóng, có một thân hình cắt qua những gợn sóng vụt ra bên ngoài, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Người ra khỏi vách tường bằng ngọc kia khẽ run lông mi, mở mắt. Mà trong ánh mắt nàng, lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Nơi này chỉ có một mình nàng, người vốn nên ra ngoài cùng nàng lại không thấy đâu.
Vân Mật Tuyết có chút hoảng, nàng xoay người nhìn về phía vách tường bằng ngọc đó, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên vách. Nhưng mà nàng chờ một hồi, vách tường bằng ngọc kia vẫn không có chút thay đổi gì.
Yến Trục Quang không thoát ra khỏi vách tường ngọc.
Có chuyện gì vậy? Nàng nhớ rõ Trục Quang rời khỏi bí cảnh cùng nàng, vì sao chỉ có một mình nàng ra ngoài, mà Trục Quang lại không thấy đâu?
Linh thức của Vân Mật Tuyết đã không còn bị hạn chế, nhưng bất kể là vách tường ngọc hay đại môn bằng đá kia đều hạn chế linh thức tra xét, Vân Mật Tuyết cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong.
Nàng nhịn không được chạm vào vách tường ngọc kia, muốn trở vào bên trong bí cảnh, nhưng bàn tay nàng lại chỉ chạm phải vách tường mát lạnh... loại cảm giác này không đúng.
Lúc này, trong lòng Vân Mật Tuyết bỗng dưng hiểu ra, tòa bí cảnh này, một người chỉ có thể đi vào một lần, bất luận có ở lại suốt một năm trong đó hay không, một khi rời khỏi là không thể lại tiến vào trong bí cảnh nữa.
Nói cách khác, cho dù thời điểm Yến Trục Quang rời khỏi bí cảnh gặp phải chuyện gì, Vân Mật Tuyết đều không thể tiến đến cứu viện, cái này làm sao không khiến cho Vân Mật Tuyết nóng nảy cho được?
Vân Mật Tuyết nhắm mắt lại, thực mau khôi phục bình tĩnh, nàng lựa chọn tiếp tục chờ trong tiểu không gian.
Thực lực của Trục Quang không yếu, đầu óc cũng thông minh, nàng tin rằng cho dù nàng ấy gặp phải bất cứ việc gì cũng đều có thể biến nguy thành an.
Lúc này, Yến Trục Quang đang làm cái gì?
Nàng hiện giờ đang ở trong một không gian lục quang nhỏ hẹp.
Yến Trục Quang vốn là cùng Vân Mật Tuyết thoát khỏi bí cảnh, không ngờ trong quá trình ra ngoài, hướng truyền tống của nàng đột nhiên thay đổi, ngay sau đó đã bị đưa đến trong không gian lục quang này.
Sau đó có một thanh âm liên tục nói với nàng.
Ý của hắn đại khái là, nếu nàng có thể đi vào nơi này, chứng minh rằng nàng mang mộc hệ Thiên Linh Căn cùng Mộc Linh Chi Thể, là một hạt giống tốt để tu luyện phương pháp nuôi trồng, hơn nữa nàng còn gom đủ tất cả những linh thực mà chủ nhân của giọng nói để lại trong bí cảnh, có duyên với hắn, có thể kế thừa di sản của hắn.
Chủ nhân giọng nói thầm thì tuôn ra một đống ích lợi, nội dung khái quát là, bao gồm toàn bộ bí cảnh này, hiện giờ đều là thứ mà Yến Trục Quang được kế thừa.
Loại chuyện tốt khó tin như vậy, nếu là người khác có lẽ là đã nhảy nhót hoan hô, không kìm nén nổi sự kích động trong lòng, mà Yến Trục Quang lại chẳng hề rung động, thậm chí còn đang suy nghĩ chuyện khác.
Không biết sau khi Đại sư tỷ ra khỏi bí cảnh, nhìn thấy nàng chưa ra ngoài thì có lo lắng hay không? Nàng phải nhanh chóng đi tìm Đại sư tỷ mới được.
Hơn nữa, kế thừa bí cảnh này rất phiền toái, nếu sớm kế thừa bí cảnh, vậy có phải nàng không cần đáp ứng điều kiện của chưởng môn tiền nhiệm hay không, cũng không cần đưa Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi luôn đúng chứ?
Làm chủ nhân bí cảnh, muốn phá giải một tòa trận pháp do người ngoài bày ra tại nơi này dễ như trở bàn tay. Bất luận trận pháp kia khó khăn đến mức nào, chỉ cần không vượt qua quyền hạn của không gian, nàng đều có biện pháp.
Đáng tiếc lời thề đã lập, sau đó mới kế thừa bí cảnh, hơn nữa nếu không thể lấy được cây Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên kia, nói không chừng nàng còn không thể kế thừa tòa bí cảnh này, nghĩ lại thật đúng là... khiến người ta tức giận.
Loại chuyện đột nhiên kế thừa di sản như thế này, đối với Yến Trục Quang mà nói đã là ngựa quen đường cũ, bình thường như cơm bữa, cho nên hoàn toàn không có chút cảm xúc gì.
Bởi vì nàng ở đời trước đã từng kế thừa cả di sản giá trị hơn cái này nhiều.
Không bình tĩnh như nàng, hệ thống có kiến thức thiển cận đối với việc này nên cảm thấy rất lạ.
Năng lực nhặt của hời của ký chủ, lại lần nữa đổi mới nhận thức của nó.
Giọng nói của chủ nhân bí cảnh vang lên trong không gian nhỏ đầy lục quang này, hệ thống cũng có thể nghe thấy. Lúc nó nghe đến đoạn cần phải sưu tập tất cả thực vật, nó liền biết, lại là do thuộc tính nhặt của hời một cách mù quáng của ký chủ phát huy tác dụng.
Ngẫm lại xem, nếu người bình thường tiến vào tòa bí cảnh này, cho dù nhớ kỹ bản đồ được vẽ trên vách tường ngọc, dưới tình huống linh thức bị giam cầm, thực lực bị áp chế, cần phải mất bao nhiêu thời gian để tra xét vị trí cụ thể của những linh thực kia?
Việc này tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được, dù sao bí cảnh quy định kỳ hạn một năm là tuyệt đối không đủ dùng.
Chưởng môn tiền nhiệm cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì để vẽ được tấm bản đồ có đánh dấu này, cuối cùng cũng thành có lợi cho ký chủ.
Bất quá, bí cảnh này cũng là tạo ra cho ký chủ, xem như những người khác lấy được tấm bản vẽ cũng chưa chắc sẽ có năng lực như vậy, thu thập một phần của từng loại linh thực ở đây đi?
Hơn nữa, nếu những người khác không có đồng thời mộc hệ Thiên Linh Căn cùng Mộc Linh Chi Thể như ký chủ, cho dù có phù hợp với tất cả những điều kiện bên trên thì cũng chỉ uổng phí, rốt cuộc bí cảnh cũng là của ký chủ mà thôi.
Kỳ thật ngẫm lại, việc này không phải là chủ nhân bí cảnh mới là người may mắn sao?
Ai bảo ngươi đặt ra điều kiện hà khắc như vậy, nếu không phải ký chủ nhà ta đều phù hợp hết, bí cảnh này của ngươi đợi tới thiên thu cũng không tìm ra được một người có đủ tư cách để kế thừa!
Trong lúc Yến Trục Quang cùng hệ thống đang thầm mắng chủ nhân bí cảnh, nghi thức truyền thừa rốt cuộc cũng kết thúc. Trong đầu Yến Trục Quang lại có thêm một số bản ghi chép công pháp, cũng chính là công pháp mà chủ nhân bí cảnh truyền thừa.
Yến Trục Quang lắc đầu, nàng không có khả năng đi theo hướng nuôi trồng lắm, nể mặt sự thẳng thắn của chủ nhân bí cảnh, nàng sẽ lựa chọn một người thích hợp, tiếp tục truyền thừa công pháp của hắn.
Yến Trục Quang dọn dẹp một chút, trực tiếp rời khỏi không gian trung tâm của tòa bí cảnh này.
Vào thời điểm nhìn thấy thân hình Yến Trục Quang xuất hiện bên trong tường ngọc, trái tim Vân Mật Tuyết rốt cuộc thả lỏng, cũng may Trục Quang không có việc gì.
Việc đầu tiên Yến Trục Quang làm sau khi mở mắt ra, đó là trấn an Vân Mật Tuyết, nàng cười cười với Vân Mật Tuyết, tỏ ra chính mình không tổn hao gì: "Đại sư tỷ, làm ngươi lo lắng rồi."
Vân Mật Tuyết nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần: "Không có việc gì thì tốt."
Yến Trục Quang bắt lấy bàn tay Vân Mật Tuyết nắm trong chốc lát, chờ sau khi nàng bình tĩnh lại mới nói: "Đại sư tỷ ngươi xem..."
Nàng nâng lên một bàn tay khác, bấm mấy cái thủ quyết, cắt qua đầu ngón tay, một giọt tinh huyết liền bay về phía vách tường ngọc, giống như giọt nước rơi vào hồ nước, bị tường ngọc hoà tan rồi hấp thu một cách dễ dàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Mật Tuyết, vách tường ngọc thật lớn dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một viên ngọc bội nhỏ tinh xảo, bay vào trong tay Yến Trục Quang.
"Này?"
"Là như thế này..."
Nghe xong những việc Yến Trục Quang trải qua, Vân Mật Tuyết cảm thấy thật cao hứng, sự lo lắng lúc trước cũng nhanh chóng bị quên đi: "Có truyền thừa trong tay, con đường tu chân sau này của Trục Quang cũng có thể càng thêm trôi chảy, rất tốt rất tốt."
Vân Mật Tuyết vẫn luôn lo lắng Yến Trục Quang không có sư phụ, chỉ dựa vào bản thân mò mẫm tu hành, con đường tu hành của nàng sẽ rất khó khăn, hiện giờ có truyền thừa thì không cần lo lắng nữa.
Yến Trục Quang cong khóe môi, kéo ra một nụ cười tươi: "Chúng ta đi ra ngoài đi, Đại sư tỷ."