Dựa theo suy đoán của Yến Trục Quang, tòa bí cảnh này có lẽ là tiểu thế giới được tạo nên từ lực lượng của một vị cao thủ nào đó, dùng tường ngọc kia làm cửa ra vào, hoặc có thể đây là thế giới bên trong tường ngọc.
Nếu là như thế, vậy tòa cung điện đổ nát này có chút kỳ quái.
Chủ nhân bí cảnh rốt cuộc nghĩ cái gì mà đi xây dựng một tòa cung điện bằng bùn đất nhánh cỏ? Trong bí cảnh cũng không có thiên tai nhân họa, vì sao tòa cung điện này lại bị sập?
Mang theo những nghi vấn đó, Yến Trục Quang duy trì cảnh giác, chậm rãi tới gần tòa cung điện kia.
Yến Trục Quang vừa chú ý bản đồ nhỏ, vừa tra xét nguy hiểm bằng cảm giác của mình. Kỳ quái chính là, nàng băng qua thảo nguyên, một đường đi tới gần vách tường cung điện, thế nhưng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Mảnh thảo nguyên thưa thớt này yên bình ngoài ý muốn, hoàn toàn không nguy hiểm như thủy vực lúc trước nàng từng đi qua.
Càng là như thế, Yến Trục Quang ngược lại càng cảnh giác hơn. Thông qua thủy vực lúc trước có thể nhận thấy, tòa bí cảnh này cũng không phải bí cảnh “chết”, nó có tồn tại sự sống.
Mà trên thảo nguyên này lại không nhìn thấy chút dấu hiệu nào của vật còn sống, trong tòa cung điện có lẽ còn cất giấu thứ nguy hiểm đáng sợ hơn nữa!
Bên ngoài cung điện được bao quanh bằng một vách tường thấp, tình trạng vách tường hoàn hảo không tổn hao gì, Yến Trục Quang nhẹ nhàng leo qua, không hề gặp phải kết giới trận pháp nào cản trở.
Yến Trục Quang lật bàn tay, nắm chồi non Tế Huyết Linh Đằng trên đầu ngón tay, vẫn luôn đề phòng, sau đó men theo thông đạo phía sau tường thấp, rẽ trái rẽ phải đi hướng vào bên trong.
Đi không bao lâu, tiểu chồi non trong lòng bàn tay Yến Trục Quang bắt đầu xao động.
Nếu không phải phát hiện nó chuyển động dị thường, Yến Trục Quang dùng khế ước liên hệ trấn áp nó, chỉ sợ vật nhỏ này đã trực tiếp nhảy ra ngoài.
Yến Trục Quang nhíu mày, nhìn về hướng khiến Tế Huyết Linh Đằng xao động, chỉ là một bức tường vừa dày vừa thấp, cái gì cũng nhìn không thấy, không có linh thức thật phiền toái.
Trên bản đồ nhỏ cũng không có biểu hiện gì khác, Yến Trục Quang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi về phía Tế Huyết Linh Đằng hướng tới lúc trước. Vật nhỏ này hiếm khi hưng phấn như vậy, cũng không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Bên trong cung điện giống tầng tầng mê cung, phần đỉnh của cung điện đổ nát phân cách không gian bên trong thành những không gian nhỏ không theo quy tắc nào.
Yến Trục Quang tiếp tục trèo qua các chướng ngại vật hình thành từ các loại đất đá, cuối cùng dứt khoát trực tiếp đạp lên trên đầu tường đi về phía trước.
Như vậy tuy dễ dàng bị tấn công, nhưng ưu điểm là tầm nhìn trống trải, đứng ở trên cao xem được xa hơn.
Chỉ là, càng đi sâu vào bên trong, Yến Trục Quang cũng phát hiện có gì đó không thích hợp. Tòa cung điện đổ nát này quả nhiên đúng như nàng suy đoán, nó thật sự chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ngoại trừ những phần bị sập, vị trí xây dựng những vách tường này dường như giống một tòa trận pháp, ở một số chỗ dưới chân tường, Yến Trục Quang cũng nhận thấy được rải rác dấu vết tàn lưu của trận pháp.
Cụ thể là trận pháp gì thì nàng chưa thể xác định, bất quá, ước chừng hẳn là khốn trận (trận pháp vây nhốt) lợi hại nào đó, có lẽ bởi vì không được tu sửa trong thời gian dài, không được cung cấp linh khí, cho nên chẳng còn tác dụng.
Bên trong cung điện không có dấu vết sinh hoạt, chỉ có một vài gian phòng trống, bàn ghế toàn bộ đều không có, thậm chí cả cửa sổ cũng không.
Nếu không phải do chồi non trong tay còn đang không ngừng nhảy lên, thậm chí nhảy đến càng ngày càng vui sướng, Yến Trục Quang cũng muốn cẩn thận rút lui.
Không có thứ tốt thì nàng tiến vào cung điện này làm cái gì, chẳng lẽ vào đó tham quan sao? Chi bằng tiếp tục đi tìm tung tích của Đại sư tỷ.
Ngay chính lúc Yến Trục Quang đang cân nhắc, đột nhiên trong lòng có dự cảm chẳng lành, nàng giậm chân một cái, nhanh chóng rời khỏi đầu tường, nhảy sang bên cạnh!
Yến Trục Quang vừa tránh đi, nơi nàng vừa mới đứng lập tức ầm ầm vỡ vụn.
Yến Trục Quang không dừng bước, tiếp tục nhảy, đòn công kích tiếp theo tức khắc khiến cho vách tường bên này cũng theo đó mà vỡ vụn.
Nàng bấm tay gọi phi kiếm ra, vốn định điều khiển phi kiếm bay lên trên cao, lại phát hiện sau khi bước lên phi kiếm, linh khí dùng để khống chế phi kiếm còn tiêu hao nhiều hơn gấp mấy lần so với ở thủy vực.
Nếu muốn ngự kiếm phi hành thì phải tiêu hao lượng lớn linh khí, nếu không ngự kiếm phi hành, vậy chắc chắn sẽ rơi xuống dưới, bị vật không xác định kia công kích.
Đúng vậy, vật không xác định.
Tốc độ công kích của nó quá nhanh, thế nên nhãn lực của Yến Trục Quang cũng chưa thể nhìn thấy thứ đang công kích vách tường rốt cuộc là cái gì.
Thời khắc nguy hiểm, Yến Trục Quang nhanh chóng suy nghĩ, dứt khoát từ bỏ ngự kiếm phi hành, mượn lực phi kiếm nhảy đến một vách tường thành đổ nát khác, thu phi kiếm lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể giẫm lên đầu tường, nhảy lên phía trước mà chạy.
Tuy rằng không biết thứ đang công kích nàng rốt cuộc là gì, nhưng đến lúc này, Yến Trục Quang ngược lại không muốn rời khỏi cung điện. Nơi càng nguy hiểm, nàng càng muốn đi vào.
Bởi vì nguy hiểm càng cao thì phần thưởng càng lớn.
Vật không xác định kia công kích càng lúc càng nhanh, Yến Trục Quang thậm chí cảm giác được dưới nền đất có thứ gì đó đang di chuyển về hướng nàng, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh đến mức cùng tốc độ với những đòn công kích nàng.
Yến Trục Quang suy đoán, có lẽ chính là vật ở dưới nền đất đang công kích nàng?
Công kích càng nhiều, tốc độ Yến Trục Quang cũng càng nhanh hơn, nơi nàng đi qua, vô số vách tường vỡ vụn theo từng tiếng vang, cung điện vốn dĩ đã bị tàn phá nặng nề lại càng thêm cũ nát.
Từng vách tường thành làm từ bùn đất nhánh cỏ lần lượt bị đánh sập, tro bụi đầy trời, vốn chỉ là không thấy rõ kẻ địch, hiện tại ngay cả con đường phía trước cũng chẳng thể nhìn rõ.
Trong khoảnh khắc Yến Trục Quang nhảy lên, nàng nhanh tay bấm thủ quyết, ngón tay bắn ra phía trước, một luồng lục quang xuất hiện, toàn bộ tro bụi trước mặt đều biến mất, tầm nhìn khôi phục rõ ràng.
Mà phía sau nàng, động tĩnh dưới nền đất lại càng lúc càng mạnh, tiếng vang rầm rập càng ngày càng lớn, mặt đất bằng phẳng thế nhưng đột nhiên nổi lên, ngay sau đó liền nứt ra một khe hở.
Một cái rễ cây có màu giống với tường đất đột ngột nhảy ra, trực tiếp đánh về phía Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang nắm chặt hai tay, trong tay lập tức xuất hiện mấy tấm phù chú, tay trái ném về hướng rễ cây kia, tay phải nhanh chóng dán lên trên người.
“Phanh”
Mấy tấm linh phù vừa chạm vào rễ cây kia liền ầm ầm nổ tung, tức khắc cản trở rễ cây kia một chút, mà bản thân Yến Trục Quang, lại lợi dụng hiệu quả khinh thân của phù chú, lấy tốc độ nhanh hơn chạy lên phía trước.
Lướt qua vách tường thật dày, Yến Trục Quang rốt cuộc cũng tiếp cận trung tâm cung điện.
Kiến trúc nơi này còn xem như được bảo tồn hoàn hảo, tuy rằng có chút bị tàn phá, nhưng không đổ nát giống như bên ngoài.
Chính diện kiến trúc có một mảnh sân trống trải, chất liệu tạo thành quảng trường này không giống với những nơi khác của cung điện, nó được tạo thành từ đá, chứ không phải bùn đất nhánh cỏ.
Yến Trục Quang không có tùy tiện xông vào bên trong kiến trúc còn nguyên vẹn kia, ngược lại nàng dừng ở trên mảnh sân trống trải.
Chẳng được bao lâu, rễ cây tập kích nàng cũng đuổi đến nơi, nó không thể chui vào bên dưới quảng trường bằng đá nên bay hẳn ra khỏi bùn đất, lần thứ hai đánh về phía Yến Trục Quang.
Mà lúc này, Yến Trục Quang ném cái chồi non đang dán trên mu bàn tay nàng, vẫn luôn bị nàng áp chế, lại ngo ngoe rục rịch kia ra ngoài. Tiểu chồi non vừa được giải thoát, liền nhảy vèo ra, trực tiếp nhào về hướng cái rễ cây kia.
Rễ cây vốn dĩ đang hùng hổ lao tới bỗng nhiên cả kinh, đột ngột dừng lại, thuận thế chui xuống, muốn né tránh công kích của chồi non.
Chồi non cực kỳ linh hoạt, rễ cây vừa né tránh, nó cũng tức khắc thay đổi hướng chuyển động, ngay sau đó liền bổ nhào vào trên rễ cây, gấp rút phá vỡ rễ cây mà chui vào.
Rễ cây kia toàn bộ cứng đờ, sau đó bắt đầu điên cuồng rung động.
Thực vật có thể khiến Tế Huyết Linh Đằng hưng phấn như thế, hẳn không phải là thực vật bình thường, Yến Trục Quang cẩn thận xem xét rễ cây đó, muốn tìm ra chủng loại của nó.
Chỉ tiếc, chỉ dựa vào một đoạn rễ cây, hơn nữa có thể đã từng được chăm sóc bằng phương pháp đặc biệt, cho dù là Yến Trục Quang thì cũng không cách nào phân biệt được chủng loại cụ thể.
Nàng lấy ra mấy khối linh thạch từ trong ba lô, khôi phục linh khí lúc trước tiêu hao, một bên nói với hệ thống: “Thứ này cũng không được hiển thị trên bản đồ nhỏ.”
Nếu không phải Yến Trục Quang nhạy bén, chỉ sợ nàng đã bị thứ này đánh trúng.
Cho dù là hiện tại, trên bản đồ nhỏ cũng không có hiển thị điểm đỏ tương ứng với rễ cây kia.
Hệ thống rụt rè lên tiếng: “Hệ thống cũng không phải vạn năng, quyền hạn tra xét sẽ được mở khoá theo từng bước khi ký chủ tăng lên thực lực. Hiện tại thực lực ký chủ còn yếu ớt, một số đồ vật được che giấu bằng phương pháp đặc thù, cho dù là hệ thống cũng không thể tra xét được.”
Yến Trục Quang không nói gì.
May mắn nàng có thói quen dựa vào chính mình, mà không phải dựa vào hệ thống, nếu không nàng có thể đã gặp phải nguy hiểm.
Trong lúc nàng vừa khôi phục linh khí, vừa nói chuyện với hệ thống, có động tĩnh dị thường truyền đến từ phía Tế Huyết Linh Đằng.
Yến Trục Quang cùng Tế Huyết Linh Đằng có liên hệ bằng khế ước, nàng cũng có thể mơ hồ cảm giác được trạng thái của Tế Huyết Linh Đằng, nàng biết Tế Huyết Linh Đằng vừa xâm lấn rễ cây kia thì đã phát ra rất nhiều độc tố.
Nhưng rễ cây kia lại giống như có tính kháng độc nhất định, độc tố của Tế Huyết Linh Đằng còn chưa khuếch tán, tập tức bị rễ cây kia nhanh chóng ngăn chặn, vẫn chưa lan ra khắp nơi.
Sau khi rễ cây cắt đứt độc tố của Tế Huyết Linh Đằng, thế nhưng tự cắt đứt một đoạn, rồi “phun” đoạn rễ cây bị Tế Huyết Linh Đằng ký sinh ra ngoài.
Chồi non Tế Huyết Linh Đằng dùng tốc độ nhanh nhất cắn nuốt đoạn rễ cây bị đứt, còn trông mong mà nhìn về phía phần rễ còn lại, chuẩn bị bắt đầu tấn công nó thêm lần nữa.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, thời điểm Tế Huyết Linh Đằng cắn nuốt rễ cây, Yến Trục Quang thế nhưng cảm giác được một cổ lực lượng theo nàng cùng Tế Huyết Linh Đằng khế ước phụng dưỡng, ngược lại tiến vào cơ thể nàng theo liên kết của khế ước giữa nàng và Tế Huyết Linh đằng.
Đây là một luồng linh khí dồi dào, còn mang theo từng đợt từng đợt độc khí nhè nhẹ, hội tụ vào trong cơ thể Yến Trục Quang, đối với Yến Trục Quang mà nói quả thực là năng lượng bổ sung tốt nhất.
Chỉ một cổ lực lượng như vậy, nàng cảm thấy mình vừa mới đột phá Trúc Cơ sơ kỳ không lâu nhưng lại có thể tiếp tục đột phá!
Vật đại bổ!
Yến Trục Quang nhìn đoạn rễ cây bị cắt đứt, ánh mắt quả thực so với chồi non đang sáng lên kia chẳng khác nhau chút nào.
Bắt lấy nó, ăn luôn nó!
Đây hiện tại là suy nghĩ duy nhất trong lòng Yến Trục Quang.
Rễ cây kia thật vất vả thoát khỏi Tế Huyết Linh Đằng, dường như nhận thấy được một người một chồi đang thèm khát nó, toàn thân run lên, vèo một cái chui về dưới nền đất, thậm chí còn hung hăng chấn động, chôn lại cái khe hở lúc trước nó chui ra.
Sau đó không còn động tĩnh, không dám ra nữa.
Tế Huyết Linh Đằng vì hấp thu toàn bộ đoạn rễ cây bị cắt đứt kia mà trì hoãn một đoạn thời gian, chờ đến lúc nó đuổi tới, rễ cây đã hoàn toàn chui về dưới nền đất. Nó còn muốn đuổi theo, nhưng Yến Trục Quang lại đem nó triệu hồi trở về.
Tế Huyết Linh Đằng tuy được xưng là cực phẩm linh thực, nhưng hiện giờ cũng chỉ mới vừa nảy mầm, còn rất nhỏ yếu, cần dựa vào lực lượng của Yến Trục Quang mới có thể hoạt động.
Vẫn chưa biết tình hình bên dưới nền đất là như thế nào, cho dù Yến Trục Quang thập phần cảm thấy hứng thú với đoạn rễ cây bị đứt kia, nàng cũng không thể mặc kệ Tế Huyết Linh Đằng vọt xuống dưới đó.
Tế Huyết Linh Đằng không thể cách nàng quá xa, nếu nó gặp thương tổn, người ký kết bản mạng khế ước cùng Tế Huyết Linh Đằng là nàng cũng sẽ bị phản phệ.
Yến Trục Quang xoa xoa trấn an chồi non xanh lục không quá hài lòng trở lại bàn tay nàng, chuyển tầm mắt về phía tòa cung điện còn xem như hoàn hảo kia.
Nếu nàng không có đoán sai...
Yến Trục Quang lấy ra một con yêu thú chim lúc trước nàng bắt được ở thủy vực ra khỏi ba lô, đánh nó ngất đi, lại cắt một vết thương trên người nó, sau đó bắt đầu vận dụng linh khí, ném nó hướng vào bên trong cung điện.