Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Yến Trục Quang nghiêng người lấy tấm bản vẽ kia ra: “Không biết tình huống trong bí cảnh này như thế nào, Đại sư tỷ đi cùng ta một chuyến được chứ?”

Yến Trục Quang cũng chẳng phải là sợ vào bí cảnh một mình, nếu có thể, nàng đương nhiên tình nguyện vào đó một mình.

Chỉ là nàng biết, nếu bí cảnh này có liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm, vì lý do an toàn, tất nhiên Đại sư tỷ sẽ không cho phép nàng một mình vào đó.

Vân Mật Tuyết gật đầu: “Cũng được.”

“Chỉ hai người chúng ta đến đó thôi, ta không muốn có thêm người khác đi cùng.” Yến Trục Quang không e dè mà biểu hiện ra nàng lòng dạ hẹp hòi. Vân Mật Tuyết nói không sai, nàng không tín nhiệm tất cả mọi người, bởi vì đối với nàng mà nói, bất cứ ai ngoài Đại sư tỷ đều khiến nàng cảm thấy trói buộc.

Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ: “Được, chỉ hai chúng ta, ngươi dự tính khi nào thì đi?”

Bản vẽ là vật của Yến Trục Quang, bí cảnh cũng là thứ mà Yến Trục Quang tìm hiểu được từ Thu Kiều, cho dù bí cảnh có thể có liên quan đến việc chưởng môn ngã xuống, Vân Mật Tuyết cũng không thể để cho người khác tham gia vào.

Yến Trục Quang suy nghĩ một chút, đột nhiên nhướng mày, môi đỏ cong lên: “Hay là đi ngay bây giờ?”

Vân Mật Tuyết dở khóc dở cười: “Chúng ta vừa mới trở lại từ Đan Dã Thành, hiện tại rời đi ngay, Ngưng Yên cùng Trường Nguyệt làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đi mà không từ biệt?

“Ta cảm thấy có thể.”

Theo suy nghĩ của Yến Trục Quang, đi không từ biệt chưa chắc không phải một biện pháp tốt, chẳng qua việc này không phù hợp với phong cách hành sự của Đại sư tỷ mà thôi.

“Nếu vậy”, Yến Trục Quang nói như thế, Vân Mật Tuyết cũng chỉ có thể thỏa hiệp: “Ta để lại một lời nhắn cho hai vị sư muội, chờ sau khi các nàng khôi phục, vừa xuất quan là có thể nhìn thấy.”

Ý của Vân Mật Tuyết, chính là đồng ý với đề nghị ngay lập tức đi đến bí cảnh của Yến Trục Quang.

Nụ cười trên mặt Yến Trục Quang lại sáng lạn hơn vài phần.

“Được.”

Vân Mật Tuyết nhanh chóng để lại tin tức trong một khối ngọc giản, đặt nó lên bàn gỗ dễ nhìn thấy nhất trong đại đường, sau khi nàng thiết lập một lớp phòng hộ xung quanh ngọc giản, liền mang Yến Trục Quang rời khỏi tiểu viện, hướng về cửa vào bí cảnh Yến Trục Quang biết mà chạy đến.

...

Chờ đến khi Chử Ngưng Yên bổ sung xong linh khí tiêu hao do chạy như bay đến Đan Dã Thành cùng với đám người Kiều Chấn Bang, lúc ra khỏi phòng thì nhìn thấy Vân Trường Nguyệt đứng trong đại đường, trong tay cầm một khối ngọc giản mà suy nghĩ gì đó.

“Có chuyện gì vậy?”

Vân Trường Nguyệt giao khối ngọc giản kia cho Chử Ngưng Yên: “Đại sư tỷ rời đi, tựa hồ là bí mật đi điều tra một manh mối có liên quan đến việc chưởng môn tiền nhiệm ngã xuống.”

Chử Ngưng Yên nhận lấy ngọc giản, dùng linh thức đảo qua, tin tức mà Vân Mật Tuyết để lại lập tức truyền vào trong đầu nàng.

Chử Ngưng Yên thả ngọc giản lại trên bàn: “Đại sư tỷ tất nhiên sẽ không che giấu tin tức, chắc là chủ ý của tiểu nha đầu Yến Trục Quang kia rồi.”

Nha đầu kia tinh ranh như khỉ, tâm nhãn cũng rất nhiều, không xem ai ra gì, chỉ có Đại sư tỷ mới cảm thấy nàng là con thỏ trắng nhỏ vô hại mà thôi.

Vân Trường Nguyệt thấy có chút kỳ lạ: “Chử sư tỷ cùng Yến Trục Quang rất quen thuộc sao?”

Chử Ngưng Yên lắc đầu: “Không hẳn là vậy, chẳng qua mới gặp nàng vài lần.” Chỉ là, Chử Ngưng Yên tự nhận mắt nhìn người của mình cũng không kém, cũng rất nhạy cảm với tâm tư của người khác, tuy Yến Trục Quang giỏi che giấu, nhưng không thể qua được mắt nàng.

Nếu không phải nhìn ra được bản tính Yến Trục Quang không xấu, lại không có ác ý với Đại sư tỷ, thì nàng sẽ không cho phép Yến Trục Quang ở lại bên cạnh Đại sư tỷ.

Cho dù vậy, Chử Ngưng Yên cũng không có hảo cảm gì với Yến Trục Quang, nhiều nhất là đối xử bình thường.

Sắc mặt Vân Trường Nguyệt như đang suy tư gì đấy.

Chử Ngưng Yên liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Manh mối từ Kiều gia đã bị đứt đoạn, nếu Đại sư tỷ để lại tin yêu cầu chúng ta xuống tay điều tra việc của vị tu sĩ họ Tô kia theo hướng khác, chúng ta cũng đừng trì hoãn, nhanh chóng hành động đi.”

“Chuyện chưởng môn tiền nhiệm đã kéo dài ba năm, thời gian càng lâu, tin tức càng mơ hồ, rốt cuộc thì chúng ta không thể phí thời gian vào việc này mãi được.”

Vân Trường Nguyệt gật gật đầu, “Chử sư tỷ nói đúng, chúng ta cũng khởi hành ngay luôn sao?”

“Cũng được.”

Chử Ngưng Yên xoay người định rời đi, Vân Trường Nguyệt bỗng nhiên gọi nàng lại: “Chử sư tỷ, tin tức phía Kiều gia vừa đứt đoạn, chúng ta lại thành ruồi nhặng không đầu. Muốn tìm hiểu tin tức trong tu chân giới rộng lớn như vậy thật sự không dễ dàng, không bằng chúng ta chia ra hành động, như vậy cũng sẽ nhanh hơn một chút.”

Thân hình Chử Ngưng Yên hơi dừng lại, “Ngươi nói cũng có đạo lý.”

Vân Trường Nguyệt vội nói: “Vậy...”

“Bất quá”, Chử Ngưng Yên nói tiếp: “Người tu chân Phân Thần kỳ như chưởng môn tiền nhiệm đều đã chết ở đây, việc mà chúng ta làm tất nhiên là thập phần nguy hiểm, tách ra hành động thực sự không khôn ngoan.”

Chử Ngưng Yên quay người lại nhìn nàng: “Điều tra nguyên nhân chưởng môn tiền nhiệm chết đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua sự an nguy của ngươi và ta. Hai người cùng hành động cũng dễ chiếu cố lẫn nhau, chớ có vì việc nhỏ mà mất lớn.”

Vân Trường Nguyệt nhấp môi: “Là ta suy xét không chu toàn, ta sẽ làm theo lời của Chử sư tỷ.”

Chử Ngưng Yên gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người các nàng rời đi, tòa tiểu viện thuộc Phong Hoa Tiên Tông này lại một lần nữa trở nên trống vắng.

...

Tuy Yến Trục Quang có thể ngự kiếm phi hành, nhưng bằng phi kiếm mà tông môn thưởng cùng với thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của nàng, tốc độ di chuyển thật sự là không thể sánh bằng Vân Mật Tuyết.

Nàng cũng không so đo lòng tự trọng trong chuyện này, để cho Vân Mật Tuyết mang nàng đi.

Vân Mật Tuyết căn cứ vào phương hướng mà Yến Trục Quang cung cấp, thuấn di hai lần, đã đến cực gần với nơi mà toà bí cảnh kia tọa lạc.

Suy xét đến chuyện thực lực hiện tại của Yến Trục Quang vẫn chưa thể chịu đựng được áp lực của việc nhiều lần thuấn di, hai người liền đổi thành vân giá bay đến đó.

Các nàng bay trong tầng mây trên trời cao, Yến Trục Quang nín thở chỉ huy phương hướng, bay được một đoạn ngắn ngủn, cuối cùng hạ cánh xuống chỗ trũng của một ngọn núi.

Nơi này là núi hoang bên ngoài Thiên Ngự Thành, trong núi có yêu thú phân bố rải rác, thực lực chưa vượt qua Kim Đan đại viên mãn, hơn nữa phần lớn đều ở Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, thoạt nhìn cũng không phải nơi quá nguy hiểm.

Ngẫm lại cũng đúng, người có thực lực cao nhất trong đám người Thu Kiều cũng chỉ ở Trúc Cơ hậu kỳ, bí cảnh mà bọn họ có thể phát hiện được, cũng không thể nào là nơi nguy hiểm có yêu thú Kim Đan hay Nguyên Anh kỳ trải rộng.

Yến Trục Quang chỉ xuống một cái hố đen phía dưới: “Bí cảnh ở nơi đó, bất quá, có lẽ chúng ta nên bắt mấy con yêu thú đem vào.”

Vân Mật Tuyết nhíu mày.

Yến Trục Quang nói: “Mở ra bí cảnh, có khả năng sẽ phải hiến tế vật còn sống hoặc hiến tế bằng máu.”

Ảo cảnh của Thu Kiều chưa chắc là thật, nhưng chuẩn bị trước còn hơn đến lúc đó tay chân luống cuống.

Nếu điều kiện mở ra bí cảnh kia thật sự giống với ảo cảnh, lần này chỉ có hai người là nàng và Đại sư tỷ, dù cho ai bị thương nàng đều không muốn.

Vân Mật Tuyết nhíu mày suy nghĩ, “Trục Quang đợi một chút.”

Nàng vừa nói xong, thân hình lập tức biến mất.

Yến Trục Quang không cần nghĩ Vân Mật Tuyết đi đâu, nàng chỉ nhìn chằm chằm chỗ huyệt động kia mà xuất thần, muốn phân tích tình huống bên trong.

“Ký chủ đại nhân, ngươi cảm giác được cái gì?”

Hệ thống nhìn thấy Yến Trục Quang thay đổi sắc mặt, liền cảm thấy chắc chắn không đơn giản.

“Linh thức của ta còn chưa tỏa xa đến đáy động, làm sao mà tra xét được cái gì?”

“Nga...” Hệ thống đã quen cho rằng ký chủ thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, nên quên mất thực lực của ký chủ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn cơ bản.

“Phần thưởng đều đổi xong rồi sao?”

“Đổi xong rồi, đã bỏ vào ba lô của ký chủ, ký chủ có thể tự kiểm tra.”

Lúc trước cứu Tô Kiền Nhi khỏi tay Thu Kiều, hệ thống cũng coi như nàng đã hoàn thành một nhiệm vụ phụ.

Sau lại lấy được tin tức của bí cảnh cùng bản vẽ từ trong ảo cảnh của Thu Kiều, đồng thời đẩy mạnh tiến trình của nhiệm vụ chủ tuyến, điều tra nguyên nhân cái chết của chưởng môn tiền nhiệm thêm vài bước.

Yến Trục Quang vẫn theo lệ thường, bảo hệ thống đổi mấy phần thưởng này thành các loại thuộc tính độc vật, dùng để nuôi dưỡng Tế Huyết Linh Đằng, thúc đẩy tiến trình cải tạo Độc Linh Căn.

Hai thứ này, quả thực là cực kỳ hao tốn độc vật, tuy Yến Trục Quang được hệ thống trợ giúp nhưng cũng phải có một quá trình tích lũy lâu dài.

Cũng may tất cả mọi thứ đều đang được tiến hành từng bước một, để an toàn khỏi lo nghĩ, Yến Trục Quang cũng không ngại chậm.

Yến Trục Quang lấy độc vật vừa đổi được ra, lật bàn tay một cái, một viên chồi non xanh biếc liền xuất hiện trong tay nàng.

Nàng đút độc vật cho nó, tiểu chồi non xem xét độc vật chung quanh, không thích thú mà rụt người lại, cọ cọ lòng bàn tay Yến Trục Quang.

“Hiện tại ta không có dư máu để đút cho ngươi”, Yến Trục Quang nói: “Ngươi tạm chấp nhận ăn đi.”

Tế Huyết Linh Đằng thích ăn máu có độc, loại thuần túy độc vật này cũng không hợp khẩu vị của nó.

Nhưng lát nữa phải đi thăm dò bí cảnh, việc mà Yến Trục Quang muốn làm là vừa bảo đảm thực lực vốn có của mình, vừa cố gắng tăng thêm lực lượng.

Nếu Tế Huyết Linh Đằng muốn ăn độc dược kèm với máu của nàng, Yến Trục Quang cũng sẽ không cho phép.

Tiểu chồi non cọ nửa ngày, thấy Yến Trục Quang “lạnh nhạt” không dao động, vặn vẹo thân mình, vẫn là ủy ủy khuất khuất ngoan ngoãn đi ăn những độc vật kia.

Độc vật đủ mọi màu sắc hoa hòe lòe loẹt quỷ dị bị khe hở trên thân Tế Huyết Linh đằng hấp thu vào.

Cho dù có ăn thứ lớn đến mức nào, tiểu chồi non vĩnh viễn chỉ dài bằng nửa ngón út, tính chất vẫn giống như hạt mầm đậu nành, cũng vẫn màu xanh thẫm kia, không có một chút biến hóa.

Cho dù hệ thống nhìn thấy bao nhiêu lần, đều cảm thấy đặc biệt thần kỳ.

Lúc Yến Trục Quang cho Tế Huyết Linh Đằng ăn, chợt thấy một luồng lãnh hương phả vào mặt, Vân Mật Tuyết lúc trước rời khỏi giờ đã trở lại.

Yến Trục Quang quay đầu nhìn theo hướng của hương thơm, y phục Vân Mật Tuyết không hề lộn xộn, nhìn không rõ là đã đi làm gì, nhưng trong tay nàng lại có thêm mấy dải lụa trắng tinh, mỗi đầu dải lụa đều đang trói một con yêu thú.

Những con yêu thú này vẫn còn sống, bị lực của dải lụa nâng bay lên giữa không trung, như những chiếc đuôi phía sau Vân Mật Tuyết, cho dù chúng nó giãy giụa như thế nào, cũng đều không thể thoát khỏi dải lụa có vẻ yếu ớt kia.

Trên người những con yêu thú này đều có chứa huyết sát chi khí, nàng đoán có lẽ đều là loại yêu thú bình thường thích giết chóc, hiện giờ bị Vân Mật Tuyết bắt tới, lại là phong thuỷ thay phiên luân chuyển, địa vì từ kẻ săn mồi lưu lạc thành con mồi.

“Đại sư tỷ.” Yến Trục Quang tới gần bên cạnh Vân Mật Tuyết.

Vân Mật Tuyết gật gật đầu với nàng: “Đi thôi.”

Vân Mật Tuyết ôm lấy eo Yến Trục Quang, kéo người về phía mình, thả người nhảy xuống, như mặt trăng lặn về phương tây, nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới hố động.

Lúc bóng tối ập đến, Vân Mật Tuyết và Yến Trục Quang đều không hẹn mà cùng nhăn lại mi.

Đời trước Yến Trục Quang đã trải qua nhiều việc, nàng thập phần mẫn cảm với khí tức ở những nơi xa lạ như thế này.

Ở bên ngoài còn chưa có gì, sau khi tiến vào bên trong hố động, nàng liền phát giác, trong này có chứa một loại cảm giác kỳ quái ẩn giấu không phát ra.

Giống như có năng lượng thô bạo nào đó bị phong ấn bên trong một lớp lá mỏng, đáng sợ giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mà Vân Mật Tuyết, là nhờ vào cảm giác Nguyên Anh kỳ mạnh mẽ của mình, cũng nhận thấy được chỗ không ổn bên trong hố động này.

Đáy hố rất sâu, hai người nhảy xuống sau một lúc lâu mới chạm tới đáy, phía dưới đã hoàn toàn không có một tia ánh sáng nào, Vân Mật Tuyết thì không sao, nhưng Yến Trục Quang lại hầu như không thấy bất cứ thứ gì.

Vân Mật Tuyết nhẹ nhàng buông Yến Trục Quang ra, lấy ra một viên dạ minh châu có ánh sáng nhu hoà, không bao lâu liền chiếu sáng cả đáy hố.

Nơi mà các nàng đang đứng hiện tại còn chưa phải là chỗ thấp nhất đáy hố, mà là ở trên một gò đất mềm xốp.

Yến Trục Quang nói: “Chỗ này hình như là đống đất được hình thành từ bùn đất sụp đổ, rơi xuống từ bên trên.”

Vân Mật Tuyết gật đầu: “Chẳng trách cho tới nay nơi này chưa từng có người nào phát hiện, lại bị Thu Kiều dễ dàng tìm được. Ta đoán nó vẫn luôn được che giấu rất kỹ, chỉ là gần đây đã xảy ra chuyện gì đó mới đột nhiên bại lộ.”

“Đại sư tỷ phát hiện cái gì sao?”

“Nơi này, có ma khí.”

Yến Trục Quang gật gật đầu, không hề kinh ngạc.

Dù nàng chưa trực tiếp nhận thấy được ma khí, nhưng cũng đoán được.

Chẳng trách có thể phải hiến tế vật còn sống hoặc hiến tế bằng máu, nơi này, là bí cảnh mà ma tu để lại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!