Phong Hoa Tiên Tông mua một tòa sân ở Thiên Ngự Thành, trong viện bày ra Tụ Linh Trận, dùng làm chỗ tạm trú cho nhóm người Vân Mật Tuyết.
Lúc bốn người Vân Mật Tuyết trở về, các trưởng lão đi nơi khác điều tra còn chưa quay lại, trong viện chỉ có bốn người các nàng.
Chử Ngưng Yên cùng Vân Trường Nguyệt bôn ba giữa Thiên Ngự Thành, Tô gia và Đan Dã Thành, cả người phong trần mệt mỏi, Vân Mật Tuyết để các nàng đi nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại nàng và Yến Trục Quang ở chung một chỗ.
Vân Mật Tuyết an bài phòng nghỉ cho Yến Trục Quang, Yến Trục Quang lại không để ý lắm, sau khi vào phòng cũng chẳng xem xét gì, liền đóng cửa phòng lại, lôi kéo nàng nói chuyện.
Hiện tại không có người ngoài, vừa lúc có thể nhắc chuyện tấm bản vẽ kia với Đại sư tỷ.
“Đại sư tỷ, trước đây ta đã hỏi Tô cô nương, nàng cũng không biết bản vẽ kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào.” Yến Trục Quang căn bản không nhắc tới bản vẽ với Tô Kiền Nhi, nhưng nàng cũng không có nói dối, Tô Kiền Nhi ngay cả bản vẽ cũng không biết thì sao có thể biết được lai lịch của bản vẽ?
Vân Mật Tuyết suy nghĩ: “Nếu là như thế, vậy không thể xác định việc bản vẽ đó có liên quan đến cái chết của chưởng môn tiền nhiệm.”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy.”
“Ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái”, Yến Trục Quang nhìn vào mắt Vân Mật Tuyết, không bỏ qua dù chỉ một chút cảm xúc biến hóa trong mắt nàng: “Ta dùng một vài biện pháp đặc biệt, từ chỗ Thu Kiều biết được bản vẽ kia chính là gia gia của Tô Kiền Nhi giao cho nàng.”
Đây là tin tức mà Yến Trục Quang biết được trong ảo cảnh của Thu Kiều, vào lúc Thu Kiều đang lợi dụng yêu thú tiêu hủy “xác chết” chủ tớ Tô Kiền Nhi đã vô tình để lộ ra. Ảo cảnh tuy bị Yến Trục Quang tua nhanh, nhưng tin tức nên biết nàng cũng không hề bỏ sót.
Nàng lựa chọn nói tin tức này cho Vân Mật Tuyết, ngoài việc khiến cho Vân Mật Tuyết tin tưởng nàng, thì đây cũng là lần cuối cùng nàng thử Vân Mật Tuyết.
Nàng để lộ cho Vân Mật Tuyết thấy việc bản thân mình từng dùng qua bí thuật.
Nếu Vân Mật Tuyết vẫn trước sau như một mà tin tưởng nàng, chấp nhận nàng, nàng sẽ bày tỏ hết tất cả, không hề giấu giếm Vân Mật Tuyết, chỉ trừ việc nàng trọng sinh và Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang.
Vân Mật Tuyết không truy cứu “phương pháp đặc thù” trong lời nói của Yến Trục Quang là cái gì, nàng chỉ là có một chút nghi hoặc: “Ý của Trục Quang là Thu Kiều biết tấm bản vẽ kia do gia gia của Tô cô nương giao cho nàng, mà Tô cô nương lại không biết?”
Yến Trục Quang thấy nàng phản ứng như thế, không biết nên thất vọng hay là nên thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thở dài trong lòng một tiếng, gật gật đầu nói với Vân Mật Tuyết: “Tô cô nương không những không biết nguồn gốc bản vẽ, thậm chí đến bản vẽ nàng cũng không biết. Rõ ràng là nàng tự tay giao cho ta, lại giống như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện có bản vẽ này.”
Tình huống của Tô Kiền Nhi rất kỳ quái, bản thân Yến Trục Quang cũng không xác định là chuyện như thế nào, tuy rằng không thể trực tiếp nói việc nàng hoài nghi Tô Kiền Nhi cho Vân Mật Tuyết, nhưng nàng cho rằng nên để cho Đại sư tỷ biết được sự dị thường của Tô Kiền Nhi.
Đừng quên mục tiêu thật sự của nàng là cái gì, nàng muốn ngăn cản Vân Mật Tuyết đi theo vận mệnh trong sách, nhưng chỉ có mình nàng ở một bên phòng bị cái này phòng bị cái kia là hoàn toàn không đủ. Cần phải khiến cho Đại sư tỷ tự cảnh giác, phòng ngừa người ở sau bức màn có cơ hội hạ độc thủ ngay từ đầu.
Vân Mật Tuyết quả nhiên nhăn mày, nàng tin tưởng Yến Trục Quang, tin tức mà nàng có được từ chỗ Thu Kiều hẳn sẽ không sai. Như vậy, Tô Kiền Nhi vì sao lại như thế?
Tấm bản vẽ kia đúng là nguyên nhân chủ yếu để Thu Kiều hại Tô Kiền Nhi, nàng không có khả năng nói quên là quên được.
Vân Mật Tuyết ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Việc của Tô cô nương, chung quy cũng không phải là thứ chúng ta có thể quản, bất luận nàng có nguyên nhân gì, chúng ta cũng vô pháp nhúng tay.”
Nếu xác định thương thế của Tô Kiền Nhi đã chuyển biến tốt đẹp, cũng đã giao nàng cho Kiều gia, Vân Mật Tuyết cũng không có ý định hỏi thêm nữa. Nàng đại diện cho Phong Hoa Tiên Tông, Tô Kiền Nhi thuộc về Kiều gia, bất luận Tô Kiền Nhi có vấn đề gì, nàng cũng không có khả năng tham gia chuyện gia đình của Kiều gia.
Yến Trục Quang gật gật đầu, nàng vốn không có ý muốn để cho Đại sư tỷ tham gia vào việc này, hiện giờ Đại sư tỷ hiểu rõ trong lòng là đủ rồi.
“Nếu tấm bản vẽ kia thật sự do gia gia Tô cô nương giao cho nàng, như vậy việc này rất có khả năng có liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm. Yến Trục Quang lại nói: “Đại sư tỷ đồng ý cùng ta đi một chuyến đến chỗ bí cảnh kia không?”
Nàng cường điệu nói: “Trục Quang đã biết được vị trí của bí cảnh từ Thu Kiều.”
Vân Mật Tuyết sửng sốt nhìn ánh mắt phá lệ nghiêm túc của Yến Trục Quang, ánh mắt nàng chợt càng thêm nhu hòa, bàn tay trắng như tuyết dán lên trên má Yến Trục Quang: “Trục Quang không tin Đại sư tỷ sao?”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt, tầm mắt không dời đi, lại giơ tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo kia.
“Kẻ xấu xa nhà ngươi, ngươi không tin Đại sư tỷ, còn muốn thử Đại sư tỷ, ân?”
Yến Trục Quang thả lỏng thân thể, nàng chu chu miệng: “Nào có, Đại sư tỷ oan uổng ta, rõ ràng Trục Quang tín nhiệm Đại sư tỷ nhất.”
“Đúng, tín nhiệm ta nhất”, Vân Mật Tuyết đổi sờ thành nhéo, nhẹ nhàng nhéo thịt trên mặt Yến Trục Quang, oán trách nói: “Ngoài ta ra, kẻ xấu xa nhà ngươi còn tin ai?”
Yến Trục Quang không chút nào chột dạ nhe răng cười, thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp, nàng đáp: “Ngoài Đại sư tỷ, còn có ai có tư cách khiến cho ta tin tưởng? Bọn họ dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng chứ?”
Đây là lần đầu tiên Yến Trục Quang không kiêng nể gì mà để lộ sự lạnh nhạt của nàng trước mặt Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ.
Yến Trục Quang ở trước mặt nàng che che giấu giấu, nhưng cũng không có che giấu hoàn toàn, Vân Mật Tuyết sao có thể không phát hiện ra? Từ lúc nàng mang về đến nay, tiểu cô nương này vẫn luôn âm thầm từ từ hiển lộ bản thân mình ra trước mặt nàng.
Tựa như một tiểu vô lại, hất cằm đắc ý dào dạt nhìn nàng, nói với nàng, ta chính là người như vậy, ngươi có thể làm gì được ta?
Nàng xác thật không thể làm gì nàng ấy, Vân Mật Tuyết thừa nhận. Hài tử lanh lợi này thực sự có thể nắm chắc đúng mực, mỗi lần đều đạp lên điểm mấu chốt của nàng, lung lay ở bên cạnh, nhưng lại chưa từng vượt quá giới hạn cho phép của nàng một bước.
Cho dù biết nàng tính kế, biết nàng tiểu tâm cơ, cho dù biết nàng cũng không ngoan ngoãn vô hại như vẻ bề ngoài, Vân Mật Tuyết cũng hoàn toàn vô pháp đối nàng sinh ra cảm xúc chán ghét.
Bởi vì Vân Mật Tuyết cũng có thể cảm giác được, tiểu cô nương này cũng đã đem một trái tim chân thành bị che giấu bên dưới vô số thứ, dâng đến trước mặt nàng rồi.
Vân Mật Tuyết không biết chính mình vì cái gì lại có thể được Yến Trục Quang ưu ái, làm cho nàng cảm thấy không biết làm sao, thậm chí thật cẩn thận.
Vân Mật Tuyết là Phong Hoa Tiên Tông phong hào Đại sư tỷ được mọi người tôn kính, là thiên chi kiêu nữ được người người ngưỡng mộ của tu chân thế gia Vân gia. Mọi người nhắc tới nàng đều khen ngợi không dứt, nàng đại khái là một biểu tượng của sự hoàn mỹ.
Nhưng mà trên thực tế, nàng cũng chỉ là một người bình thường.
Nàng cũng có mưu cầu, cũng có chờ đợi, tất cả những việc nàng làm đều xuất phát từ nguyên tắc cùng sự tu dưỡng của nàng, không phải chuyện đương nhiên, cũng không phải nàng thân là “Vân Mật Tuyết” thì nên làm cái gì.
Nhất Miểu Tông lợi dụng hứa hẹn của nàng, tính toán kiếm lợi ích, Vân Mật Tuyết tuy rằng nhất nhất nhận lời không chút cự tuyệt, nhưng chẳng lẽ nàng thật sự không cảm thấy khó chịu sao?
Đương nhiên không, nàng không phải thánh nhân, không có khả năng làm được như thế. Nàng chỉ là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sẽ không dễ dàng phát tiết mà thôi.
Nàng sẽ để ý việc người khác tham lam, cũng sẽ bởi vì người khác đối nàng một mảnh chân thành mà lòng nảy sinh sợ hãi.
Nàng đối Yến Trục Quang đúng là như thế.
Nói đến cũng làm người cảm thấy không thể tưởng tượng, Liễn Cơ tiên tử Vân Mật Tuyết thế nhân ca tụng, thế nhưng là lần đầu tiên cảm nhận sự chân thành từ người khác, thậm chí không biết nên đáp lại thế nào.
Ngậm ở trong miệng sợ tan, phủng ở trong tay sợ nát cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Ngay cả như vậy, nàng cũng không muốn để Yến Trục Quang đem trái tim kia cất đi.
Vân Mật Tuyết trịnh trọng nói với Yến Trục Quang: “Ta thật cao hứng vì Trục Quang tín nhiệm ta, tương tự, ta đối Trục Quang cũng cùng một loại tin tưởng. Cho nên ngươi không cần lại cố tình thử ta, được chứ?”
“Ngươi là cô nương có tâm tư thông thấu, ta nghĩ ngươi cũng minh bạch.”
Vân Mật Tuyết xoa xoa bên má bị véo nhẹ của Yến Trục Quang: “Trục Quang vĩnh viễn không cần lo lắng chuyện ở thời điểm nào đó, vì ngươi lỡ làm cái gì mà Đại sư tỷ sẽ không thích Trục Quang.”
“Bởi vì ngươi được ta dạy dỗ, cũng có tư cách phạm sai lầm. Trước khi ngươi làm sai, ta sẽ ngăn ngươi lại. Mà những việc ta cho phép ngươi làm, hoặc là bất cứ những việc mà ta chưa kịp ngăn cản ngươi làm, đều có trách nhiệm của ta, tất cả những hậu quả xảy đến cũng đều để ta gánh vác.”
Vân Mật Tuyết mỉm cười: “Cho nên, trước khi không thích Trục Quang, ta hẳn là chán ghét chính mình trước, không phải sao? Bởi vì người dung túng ngươi gây ra chuyện, là ta.”
“Minh bạch sao, kẻ xấu xa?”
Đôi mắt đen nhánh của Yến Trục Quang tản ra một tầng gợn sóng, trong lòng nàng có chút cao hứng, không, hẳn là cực kỳ cao hứng.
Chưa từng có người nào nói với nàng như vậy, ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc làm, không cần để ý hậu quả, bởi vì mọi hậu quả đều sẽ do nàng ấy đứng ra gánh vác.
Nàng biết, Vân Mật Tuyết muốn nói cho nàng cái này.
Trong lòng nàng ấm áp, chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng vui sướng đến thế, giống như chim mỏi về tổ, một lòng mơ hồ vô định rốt cuộc tìm được chỗ dựa. Giống như đời trước trải qua hết thảy cực khổ, đều là vì đổi lấy đời này gặp gỡ một người như vậy.
Một người như vậy, hẳn là phải bảo hộ thật tốt, hẳn là nắm chặt lấy, không bao giờ buông ra.
Yến Trục Quang kéo bàn tay Vân Mật Tuyết lại, vươn hai tay vòng lấy eo Vân Mật Tuyết, đem chính mình vùi vào cái ôm hơi mang lạnh lẽo này.
Yến Trục Quang nhỏ giọng nói: “Đại sư tỷ, lời của ngươi, ta sẽ xem là thật nga.”
“Nếu ngày nào đó Đại sư tỷ nói với ta, những lời này của ngươi là không tính, ta cũng sẽ không chấp nhận.”
Vân Mật Tuyết duỗi tay xoa lưng Yến Trục Quang, vuốt vuốt mái tóc rũ một nửa sau người nàng, “Được, Trục Quang cứ việc xem là thật, Đại sư tỷ sẽ không nuốt lời.”
Hai người ôm nhau, trong phòng một mảnh an tĩnh, hai người đều không nói gì nữa.
Hệ thống trốn ở thức hải của Yến Trục Quang, cắn khăn tay nhỏ khóc thút thít: Ô, Đại sư tỷ cùng ký chủ cảm tình thật tốt, thoạt nhìn khiến người ta quá cảm động rồi.
Chẳng qua, tiết tấu này có phải hay không có chút không đúng a?
Hệ thống nhìn hình ảnh chiếu ở trước mắt, cắn xong khăn tay nó mới suy nghĩ cẩn thận lại, như thế nào cảm thấy Đại sư tỷ cùng ký chủ đại nhân có vẻ "cong"*?
(*Cong: nguyên văn là "cơ" - 姬, ngôn ngữ mạng chỉ đồng tính nữ)
Cảm giác quái quái, hẳn là ảo giác đi?
Tuy rằng không có chứng cứ cho thấy Đại sư tỷ có cảm tình gì với nam chủ, nhưng ở trong sách trước khi nữ chủ xuất hiện, bạch nguyệt quang cùng nam chủ mới là một đôi không phải sao?
Hệ thống lắc lắc đầu, cũng không đúng, nam chủ ở giai đoạn trước tuy rằng không nhìn ra, bất quá ở giai đoạn sau tra như vậy, đem bạch nguyệt quang phối với hắn quả thực là một đóa hoa tươi uy cẩu, cặp này vẫn là từ bỏ đi. Dù sao nó chỉ là hệ thống cứu vớt bạch nguyệt quang, chứ không phải hệ thống tác hợp bạch nguyệt quang cùng nam chủ.
Kỳ thực, ngẫm lại thấy Đại sư tỷ cùng ký chủ vẫn là rất xứng đôi.
Hệ thống không tránh khỏi lâm vào trầm tư...
Không được không được, hệ thống quy tắc tuy rằng không có cấm ký chủ yêu đương tại thế giới mục tiêu, nhưng thành đôi với mục tiêu nhiệm vụ cũng nguy hiểm a, không biết cấp trên của nó có cho phép hay không nữa.
Hệ thống bắt đầu cắn khăn tay lần thứ hai, lừa mình dối người mà nghĩ, hiện tại, hiện tại ký chủ cùng Đại sư tỷ còn chưa có ý định thật sự yêu đương... nhỉ? Nó vẫn là không nên vội vàng kết luận.
Nếu ký chủ thật sự muốn cùng Đại sư tỷ yêu đương, vậy nó, nó liền... liền yên lặng chúc phúc, thuận tiện cầu nguyện cấp trên sẽ không ra tay chia rẽ uyên ương.
Hệ thống khóc chít chít.