Yến Trục Quang đã sớm tính đến việc đám người Thu Minh Đan Đường kéo dài thời gian để lên kế hoạch đào tẩu, nhưng nàng lại không chuẩn bị gì để ngăn chặn, nàng cũng không cần chuẩn bị.
Bởi vì, bên người nàng còn có Vân Mật Tuyết.
Đại sư tỷ chính là Nguyên Anh kỳ đại năng, mấy tên tép riu Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ của Thu Minh Đan Đường này, sao có thể trốn ngay dưới mí mắt của Đại sư tỷ?
Yến Trục Quang có sự tin tưởng tuyệt đối với Đại sư tỷ.
Trên thực tế, Vân Mật Tuyết cũng cũng không để cho Yến Trục Quang thất vọng. Linh thức Nguyên Anh kỳ của nàng vẫn luôn bao trùm bốn phía, những động tác nhỏ của bọn họ sao có thể giấu được nàng?
Truyền tống pháp trận vô định hướng kia mới vừa bày ra, Vân Mật Tuyết chỉ cần vận dụng linh thức, trận kỳ của pháp trận đã bị một mảnh sương tuyết bao trùm.
Thân hình đám người Thu Minh Đan Đường vừa biến mất thì ngưng tụ lại, chưởng quầy Trúc Cơ hậu kỳ kia sắc mặt đỏ lên, đột nhiên phun ra một búng máu, văng vào trên pháp trận đã trở nên ảm đạm dưới chân hắn, nháy mắt liền hóa thành tầng tầng huyết sắc băng hoa, màu sắc chói mắt ấy làm tâm của mấy người khác chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Tiên sinh”, Thu Kiều đỡ lấy chưởng quầy vừa bị trận pháp phản phệ, môi mím chặt nhìn về phía Vân Mật Tuyết đang đứng ở một bên không nói lời nào, tựa như một tượng băng, lại quay về phía Yến Trục Quang nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, là chúng ta năng lực không bằng người, Yến cô nương muốn chém muốn giết, Thu mỗ không một câu oán hận.”
Yến Trục Quang vẻ mặt cổ quái: “Kỳ lạ, ngươi có oán hận hay không thì có liên quan gì tới ta? Nếu ta muốn trừng trị ngươi, còn phải quan tâm ngươi có oán hận hay không ư?”
Thu Kiều sắc mặt cứng đờ, thậm chí không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
Yến Trục Quang nói xong liền không để ý tới bọn họ, nàng vẫn tương đối quan tâm chuyện lúc trước bị đám người Thu Minh Đan Đường này ngắt ngang: “Đại sư tỷ.”
Vân Mật Tuyết nói: “Thân thể của nàng còn đang được chữa trị, chưa tỉnh nhanh vậy đâu.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Nếu vậy, Đại sư tỷ muốn xử trí những người này như thế nào?”
Vân Mật Tuyết nói: “Chờ sau khi vị Tô cô nương này tỉnh lại, để nàng quyết định.”
Người chịu thương tổn chính là Tô Kiền Nhi, cũng không phải các nàng, đương nhiên là giao cho Tô Kiền Nhi xử trí, các nàng cũng không thể thay mặt Tô Kiền Nhi.
Yến Trục Quang cũng chẳng cảm thấy kỳ quái, này thật đúng là việc mà Đại sư tỷ sẽ làm.
Bất quá, trước khi Tô Kiền Nhi thanh tỉnh, cũng không thể dễ dàng buông tha cho đám người kia.
Loại cặn bã ham muốn đồ vật của vị hôn thê, định giết vị hôn thê diệt khẩu, thậm chí không tiếc bôi nhọ vị hôn thê cùng tôi tớ có tư tình để giải vây cho bản thân, sao có thể đối xử đàng hoàng với bọn họ được?
“Đại sư tỷ, để tránh những người này gây thêm chuyện, ta thấy nên tăng thêm một chút gì đó để đề phòng.”
Vân Mật Tuyết nhìn ra được trong đầu Yến Trục Quang có chút ý tưởng, dung túng nói: “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, có cần Đại sư tỷ hỗ trợ không?”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Sao có thể chuyện gì cũng để cho Đại sư tỷ hỗ trợ? Đại sư tỷ nhìn thôi là được rồi.”
Tầm mắt Yến Trục Quang chuyển sang đám người Thu Minh Đan Đường, ánh mắt kia nhìn đến khiến cả đám nổi da gà trong lòng, “Ngươi, muốn làm cái gì?”
Yến Trục Quang vung tay lên, một tia sáng màu xanh lục chiếu xuống dưới chân bọn họ, cây xanh dưới chân bọn họ liền đột ngột lớn lên, hóa thành “dây cỏ” thật dài, giương nanh múa vuốt hướng về phía đám người.
Đám người Thu Minh Đan Đường đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, trong tay bọn họ âm thầm bấm pháp thuật dùng để bảo mệnh, thấy những “dây cỏ” không biết thế nào kia đến gần, lập tức liền phải vận khởi linh khí để phản kích.
Lúc này, Yến Trục Quang lại nhẹ nhàng nói: “Nếu các ngươi muốn biến thành từng cái tượng băng, sau đó từng chút một hoá thành hạt tuyết, chỉ cần phản kháng là được.”
Yến Trục Quang trên mặt nở nụ cười, thậm chí làm một cái động tác thỉnh.
Mấy người nghĩ đến ngụm tinh huyết vừa rơi xuống đất liền bị đông thành vụn tuyết kia thì không khỏi rùng mình, bàn tay chuẩn bị phản kích không biết làm sao mà chẳng dám nhúc nhích.
Sau tất cả thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất, bọn họ cắn răng chịu đựng những cây cỏ thon dài đó chạm vào trên người, quấn chặt lấy cơ thể từng vòng một.
Nhưng, khiến cho Thu Kiều nghi hoặc chính là, những cây cỏ này tựa hồ chỉ đơn thuần bị ép lớn lên, lại chẳng có thủ đoạn gì, nếu hắn muốn, cơ hồ không cần dùng sức cũng có thể thoát khỏi chúng.
Nàng cho rằng đám cây cỏ yếu ớt này có thể vây khốn bọn họ sao? Không, nếu có thể nhận ra được kế hoạch của hắn, nữ nhân này không có khả năng ngây thơ như vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Thiếu chủ Thu Minh Đan Đường Thu Kiều, chưởng quầy, hai tên lão bộc bị những cây cỏ bạo trướng đó quấn thành bánh chưng, Yến Trục Quang vươn tay, những cây cỏ quấn trên người bọn họ liền vươn một đầu dây thừng dừng ở trên tay Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang lắc lắc dây cỏ: “Đừng nghĩ tới chuyện tránh thoát, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả nga?”
Đám người Thu Kiều nhìn đoạn dây thừng kia, rồi nhìn lại chính mình, bộ dạng hiện tại của cả đám không phải chẳng khác gì lũ chó bị dắt đi sao? Sắc mặt bọn họ nhất thời trở nên xanh mét.
Lúc này còn không rõ nàng muốn làm cái gì thì bọn họ chính là ngốc tử, nữ nhân này muốn nhục nhã bọn họ!
Vẻ tươi cười trên mặt Yến Trục Quang ở trong mắt bọn họ quả thực giống như ma quỷ, nữ nhân này đúng là tâm địa rắn rết!
Yến Trục Quang không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, cho dù có biết, chẳng qua cũng chỉ cười nhạo rồi thôi. Nàng tâm địa rắn rết thì sao chứ, còn tới lượt đám người đến súc sinh cũng không bằng này trình bày ý kiến hay sao?
“Các ngươi không thành thật, vạn nhất chạy trốn trước khi Tô cô nương tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Ta cũng vì bất đắc dĩ mới trói các ngươi lại, chắc các ngươi cũng hiểu đi.”
Thu Kiều cắn răng, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Yến Trục Quang, rồi lại không dám thật sự ra tay tránh khỏi đám cây cỏ này, hắn gằn từng chữ: “Yến cô nương, muốn chém muốn giết, tất cả đều tùy ngươi, ngươi không nên nhục nhã chúng ta như vậy!”
“Nhục nhã?” Yến Trục Quang nhìn Tô Kiền Nhi đang hôn mê: “Thực sự quá đáng sao?”
“Ta chỉ đang áp dụng biện pháp cần thiết, cũng không cảm thấy quá mức đâu.” Yến Trục Quang gõ gõ ngón trỏ vào cằm vờ như đang tự hỏi: “Các ngươi nếu cảm thấy ta nhục nhã các ngươi, cũng không phải không có cách nào.”
“A, nếu không thì như vậy đi”, Yến Trục Quang vẻ mặt thành khẩn kiến nghị: “Các ngươi có phải cảm thấy chính mình bị nhục nhã, rất tức giận đúng không? Nếu tức giận như vậy, không bằng tự bạo đi?”
“Ấn tượng vừa rồi mà các ngươi gây cho ta thật sự là cực kỳ không tốt, quả thực không khác gì súc sinh, cũng chỉ có tự bạo mới có thể làm ta để mắt đến các ngươi thêm một lần nữa, các ngươi muốn hay không thử xem?”
Yến Trục Quang rất có hứng thú nhìn bọn họ, chờ đợi bọn họ lựa chọn.
Nàng sớm đoán được bọn họ sẽ lựa chọn cái gì.
Nếu đám Thu Kiều kia thật là kiểu người vì tôn nghiêm không cần tánh mạng, mới vừa rồi cũng sẽ không vì lừa bịp các nàng, mà “nón xanh” đều có thể đội lên đầu mình, hắn chính là kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết.
Ánh mắt Thu Kiều nhìn Yến Trục Quang lộ ra vài phần ác ý, nữ nhân này, nếu lần này hắn có thể chạy thoát, nhất định phải đem nàng thiên đao vạn quả!
Hắn duỗi thẳng lưng, quay đầu đi không nói chuyện nữa, còn ba người khác, chớ nói bọn họ không có gan để làm, cho dù có chút tâm huyết, một người bị trận pháp phản phệ trọng thương, cùng hai kẻ tôi tớ tép riu mới Luyện Khí kỳ cũng không có tư cách tự bạo.
Mấy người liền bị Yến Trục Quang dắt ở trong tay như vậy.
Hệ thống vây xem bên cạnh chỉ cảm thấy đã ghiền! Đối phó với thứ cặn bã như thế, nên dùng loại thủ đoạn này mới vừa! Tức chết bọn họ, tốt nhất là có thể làm cho bọn họ xấu hổ và giận dữ mà chết, mới có thể giải mối hận trong lòng.
Bất quá, những người này da mặt dày đến vậy, khẳng định sẽ không vì loại việc này mà tức chết.
Đây đều là một đám rác rưởi gì đâu không!
Hệ thống ngượng ngùng nói nó thiếu chút nữa đã bị nhóm người này lừa, cái tên Thu Kiều kia, thành khẩn như vậy, phẫn nộ như vậy nói chính mình bị đội nón xanh, còn có chưởng quầy kia, vì Thu Kiều mà lòng đầy căm phẫn, nó còn tưởng rằng bọn họ nói chính là sự thật.
Không nghĩ tới thế nhưng đều là bịa đặt?! Này mẹ nó, hắn là ai a, vậy mà cũng bịa ra được, người này không khỏi cũng thật quá đáng sợ đi.
Nếu không nhờ ký chủ cơ trí, không chừng Đại sư tỷ cũng bị bọn họ lừa gạt, vậy chẳng phải là vô ý buông tha đám rác rưởi này sao?! Chậc.
Hệ thống tràn ngập đồng tình với vị Tô cô nương kia.
Bất quá, đồng tình, thống khoái xong hết, hệ thống khó tránh khỏi lại có phần lo lắng cho ký chủ, từ sau khi bị đại sư tỷ bắt quả tang, ký chủ ở trước mặt Đại sư tỷ giống như muốn "bung lụa" rồi?
Nàng làm như vậy, có phải có điểm không lý trí hay không a? Hùng hổ dọa người đến thế, trời sinh tính tình thiện lương lại chính trực như Đại sư tỷ có phải sẽ không thích ký chủ hay không...
Hệ thống cẩn thận chú ý tình huống của Vân Mật Tuyết, thấy nàng tựa hồ đối ký chủ... Ách, Đại sư tỷ căn bản không có nhìn ký chủ, nàng đang nhìn chỗ khác... phát ngốc?
Đây là, tính làm bộ không thấy sao?
Ai?
Yến Trục Quang nếu là biết suy nghĩ của hệ thống, chỉ sợ sẽ cười nó. Thiện lương chẳng lẽ không cần phân biệt đúng sai? Việc này vốn chính là bọn Thu Kiều làm sai, nàng lại không có làm cái gì, bất quá dọa bọn họ một chút thì có sao đâu?
Đại sư tỷ chẳng lẽ còn có thể vì mấy tên súc sinh này mà trách cứ nàng?
Nếu đúng như thế, vậy thì Đại sư tỷ không phải thiện lương, mà là ngu ngốc.
Vân Mật Tuyết đích xác không cảm thấy Yến Trục Quang làm sai cái gì, theo tính cách của nàng, đương nhiên không có khả năng làm giống như Yến Trục Quang, nhưng Yến Trục Quang muốn xả giận, Vân Mật Tuyết cũng sẽ không ngăn cản.
Vân Mật Tuyết lại không phải thánh nhân, nàng cũng có tính tình, những người này đổi trắng thay đen vô sỉ đến cực điểm, đối với một cô nương nhu nhược, đối với vị hôn thê của chính mình mà cũng có thể hạ độc thủ thì bọn họ còn có cái gì làm không được? Ác độc như vậy, Vân Mật Tuyết đương nhiên không có chút hảo cảm nào.
Cho nên, đối với việc Yến Trục Quang mượn danh nàng ra để uy hiếp bọn họ, Vân Mật Tuyết chỉ làm như không biết.
Bất quá nàng thầm nghĩ, Trục Quang rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, cũng là thật tình, chỉ nghĩ gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, lại không suy xét đến hậu quả.
Vạn nhất những người này bị ép cho tức giận, chó cùng rứt giậu muốn cùng nàng đồng quy vu tận thì làm sao bây giờ?
Thôi được rồi, vẫn là để nàng chú ý thêm đi, nàng rốt cuộc không thể để cho người khác làm Trục Quang bị thương.
Đám người Thu Kiều xanh mặt thỏa hiệp, Yến Trục Quang không rõ ý vị cười một tiếng, khiến cho sắc mặt bọn họ càng trở nên khó coi hơn.
Yến Trục Quang quay đầu lại nói với Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ, Tô cô nương bị thương còn cần nghỉ ngơi, nơi hoang sơn dã lĩnh ngoài thành này bất tiện, không bằng chúng ta vào thành đi thôi?”
Vân Mật Tuyết gật đầu: “Cũng tốt.”
Chỉ là: “Những người này làm sao bây giờ?”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt: “Đương nhiên là cũng mang về trong thành, rốt cuộc không thể vứt bọn họ ở chỗ này.”
“Ngươi muốn mang bọn họ vào thành như thế nào? Cứ như vậy?”
“Ân”, Yến Trục Quang lắc lắc dây cỏ trong tay: “Cứ như vậy a, tuy rằng người trong thành không ít...”
Nàng vừa nói xong, trên người đám Thu Kiều liền đột nhiên bộc phát ra một cổ hơi thở cường đại, có xu hướng tránh khỏi cây cỏ trói buộc trên người để chạy thoát.
“Dù sao Đại sư tỷ sẽ giúp ta trông chừng bọn họ, đúng không?”
Cổ hơi thở gần như bùng nổ kia chợt "tắt lửa", nháy mắt tiêu tán đến sạch sẽ.
Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, thật đúng là...”
Nàng chọt chọt cái mũi của Yến Trục Quang: “Ta cũng không biết ngươi là đứa nhỏ có đầu óc lanh lợi như thế!”
Yến Trục Quang nhăn lại cái mũi: “Đại sư tỷ chính là oan uổng ta, người như bọn họ, đâu xứng để ta đối xử tốt.”
Nàng ngầm truyền âm cho Vân Mật Tuyết nói: “Hơn nữa, sư tỷ không phải tìm thiếu chủ đan đường này có việc sao?”
“Ngươi còn nhớ rõ Đại sư tỷ muốn tìm hắn”, Vân Mật Tuyết oán trách nói: “Nếu thực sự có chuyện gì quan trọng, hiện giờ hắn như vậy chẳng phải cũng thất bại?”
Yến Trục Quang vẫy vẫy nắm tay trắng nõn mềm mại: “Cho dù là dùng nắm tay, ta cũng sẽ giúp Đại sư tỷ hoàn thành.”
“Được, đâu cần đến nắm tay của ngươi, ngươi đã giúp Đại sư tỷ đủ nhiều.”
“Ân?” Yến Trục Quang có chút nghi hoặc.
“Trước mắt dàn xếp tốt cho Tô cô nương xong, ta lại nói tỉ mỉ với ngươi”, Vân Mật Tuyết dùng linh lực nâng Tô Kiền Nhi lên.
Yến Trục Quang gật đầu, lôi kéo cây cỏ trong tay, nói với đám người: “Đi thôi chứ?”