Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chử Ngưng Yên không biết tiểu tạp dịch dơ bẩn này rốt cuộc có mị lực gì, mà lại có thể khiến Đại sư tỷ khẩn trương vì nàng đến thế.

Chẳng qua là bị một tia sét đánh trúng, nàng cũng đã dùng đan dược chữa thương rồi, việc này không phải tới đây là xong sao? Như thế nào lại không yên tâm, còn muốn mang người đi nữa?

Cũng đừng nói là vì tiểu tạp dịch này có tư chất Thiên Linh Căn, việc trắc linh căn là sau đó chính nàng đề cập tới.

Chử Ngưng Yên nghĩ trăm lần cũng không ra, nhìn đứa nhỏ mặt dính tro bụi dơ bẩn này nửa ngày cũng không nhìn ra có điểm gì độc đáo.

Cuối cùng, Chử Ngưng Yên cũng chỉ có thể đổ lỗi cho sự thiện tâm của Đại sư tỷ nhà mình lại phát tác.

Bằng không thì phải giải thích như thế nào? Đường đường là người tu chân Nguyên Anh kỳ, chẳng lẽ còn có thể trúng tà hay sao?

Chử Ngưng Yên lắc đầu, tốc độ của Đại sư tỷ càng lúc càng nhanh, nàng thấp hơn hẳn Đại sư tỷ một đại cảnh giới, cơ hồ sắp theo không kịp.

Nàng nghĩ, Đại sư tỷ nếu không phải cố kỵ sự hiện diện của nàng, đồng thời thân thể hài tử kia hiện tại chưa chắc chịu đựng được không gian thuấn di, chỉ sợ Đại sư tỷ hận không thể trực tiếp thuấn di đi rồi.

Chử Ngưng Yên có chút chịu không nổi, Phong Hoa Tiên Tông cùng Nhất Miểu Tông có khoảng cách muốn lớn hơn một nửa đại lục, cho dù là thực lực Nguyên Anh kỳ cũng không thể luôn dùng tốc độ cao nhất mà chạy.

Nàng liền nói: "Đại sư tỷ, sắp tới ngươi muốn an bài nàng như thế nào?"

Vân Mật Tuyết vì thấy được Yến Trục Quang chau mày, cả người căng chặt nên trong lòng rất nôn nóng, một lòng chỉ nghĩ mau chút chạy về đến Tiên Tông, để có thể tìm nơi an toàn kiểm tra cho tiểu cô nương một lần.

Chỉ là sau khi nghe Chử Ngưng Yên nói, nàng mới tỉnh táo lại, phát hiện chính mình lúc trước đã phản ứng quá mức.

Này chính là quan tâm sẽ loạn sao?

Vân Mật Tuyết lại kiểm tra một chút, tiểu cô nương kỳ thực cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là lực lượng của lôi kiếp còn đang phá hư thân thể nàng, mà dược hiệu từ Lộ Hoa Đan lại đang giúp nàng chậm rãi hồi phục. Dưới sự giằng co của hai thứ đó khiến cho nàng cảm thấy đau, thân thể run rẩy.

Thật ra nàng không cần nôn nóng như thế, tốc độ quá nhanh, ngược lại không tốt cho quá trình chữa trị.

Vân Mật Tuyết hiểu được nhắc nhở mơ hồ của Chử Ngưng Yên, rốt cuộc giảm tốc độ lại một chút, nàng nói: "Trước mang nàng đến động phủ của ta, để tiện kiểm tra trị liệu cho nàng."

Chử Ngưng Yên một lần nữa rút ngắn khoảng cách lúc trước bị bỏ xa, nàng nhìn một khối nho nhỏ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh trong lòng ngực Vân Mật Tuyết: "Đại sư tỷ dự định thu nàng làm đồ đệ sao?"

Tu vi Kim Đan kỳ đã có tư cách thu nhận đồ đệ, Vân Mật Tuyết là người tu chân Nguyên Anh kỳ, đương nhiên có quyền thu đồ đệ.

Chỉ là Vân Mật Tuyết nắm giữ phong hào Đại sư tỷ của Phong Hoa Tiên Tông, có trách nhiệm hỗ trợ chưởng môn quản lý Phong Hoa Tiên Tông trên dưới. Trước kia nàng cho rằng chính mình quá mức bận rộn, không có thời gian dạy dỗ đệ tử, khó mà trở thành một sư phụ tốt, cho nên vẫn luôn không tuyển nhận.

Thấy Vân Mật Tuyết coi trọng tiểu cô nương này như thế, chẳng lẽ là vừa mắt rồi? Cuối cùng cũng muốn thu nhận một thân truyền đệ tử sao?

Tuy rằng trước kia đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là tạp dịch đệ tử của một tông môn cấp thấp, nhưng nàng vận khí không tồi, bị sét đánh một lần, sau đó được cải tạo thành Thiên Linh Căn, cũng coi như miễn cưỡng xứng với Đại sư tỷ.

Cho dù Chử Ngưng Yên vẫn luôn không thích tiểu cô nương này, nhưng nếu Đại sư tỷ muốn, nàng cũng không đến mức phản đối.

Chỉ là sau khi suy nghĩ, Vân Mật Tuyết lắc đầu: "Ta cùng với nàng linh căn không phù hợp, chỉ điểm cho nàng không được nhiều, chờ đến khi nàng hồi phục ta sẽ đề cử nàng với đồng môn hoặc trưởng lão khác."

Bản thân Vân Mật Tuyết là biến dị Băng Linh Căn, tu hành cũng là băng tuyết chi ý, hoàn toàn không hợp với thuộc tính mộc, tiểu cô nương là đơn Mộc Linh Căn, nếu bái nàng làm sư phụ, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mò mẫm mà tu hành, như vậy thật sự sẽ chậm trễ nàng.

Chử Ngưng Yên có chút không đồng tình: "Trong tông môn, những trưởng lão hoặc đồng môn khác đâu phải ai cũng đều thu đệ tử có linh căn phù hợp với linh căn của mình, Đại sư tỷ thật sự không cần băn khoăn nhiều như vậy."

"Sư phụ chẳng qua chỉ có nhiệm vụ dẫn đường, còn việc chân chính tu hành, theo con đường nào thì phải dựa vào chính bản thân nàng, tông môn Tàng Thư Các cũng đủ cho nàng xem. Lại nói, cho dù không thể chỉ điểm tu hành, cũng có thể trợ giúp nàng về mặt vật tư, đã là sư phụ thì sao có thể vô dụng?"

Vân Mật Tuyết lắc đầu, cho dù nói như vậy, nàng cũng vẫn không muốn thu Yến Trục Quang làm đồ đệ.

Không phải cảm thấy tiểu cô nương này không xứng trở thành đồ đệ của nàng, mà Vân Mật Tuyết chỉ là bỗng dưng không muốn cùng nàng trở thành quan hệ thầy trò.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng Vân Mật Tuyết cũng không định kháng cự.

Có lẽ là cảm thấy tính quật cường của tiểu cô nương này có vài phần tương tự với mình, nên xem nàng như người cùng thế hệ, mà không phải là một hậu bối hoặc tiểu bối.

Nhìn ra được Vân Mật Tuyết thực sự không muốn thu Yến Trục Quang làm đồ đệ, Chử Ngưng Yên đương nhiên sẽ không cưỡng bách, nàng suy nghĩ, nói: "Trong tông môn, tựa hồ cũng không nhiều người chỉ tu hành mộc hệ pháp thuật."

Mộc hệ pháp thuật tương đối ôn hòa, lại càng am hiểu về phương diện chữa thương và trồng trọt. Nhưng ở tu chân giới, quan trọng nhất vẫn là thực lực cường đại của bản thân, cho nên ít có người tu chân nào chỉ tu hành mộc hệ pháp thuật.

Dù cho có là mộc hệ Thiên Linh Căn thì đại đa số cũng đều có pháp thuật khác để phòng thân.

Chử Ngưng Yên nói: "Hiểu Xuân Sơn, Tức Linh trưởng lão là một vị người tu chân chỉ tu hành mộc hệ pháp thuật."

Vân Mật Tuyết nghĩ nghĩ, nói: "Hiểu Xuân Sơn cách Trú Tuyết Phong tựa hồ rất xa."

Chử Ngưng Yên gật đầu: "Trú Tuyết Phong của Đại sư tỷ lạnh lẽo, Hiểu Xuân Sơn là nơi tông môn trồng linh thực, hai nơi đương nhiên không có khả năng gần nhau."

Vân Mật Tuyết cân nhắc, nhẹ than một tiếng, không nói nữa.

Chử Ngưng Yên nghe ra Vân Mật Tuyết cũng không muốn bàn lại việc này nên không tiếp tục lên tiếng, chỉ là trong lòng nghi hoặc vẫn chưa từng tan đi, Đại sư tỷ đến tột cùng là bị gì vậy?

Vân Mật Tuyết cẩn thận điều chỉnh tư thế ôm ấp.

Muốn hỏi nàng lý do, thật ra chính nàng cũng không trả lời được.

Đoạn đường kế tiếp trở nên trầm mặc rất nhiều, mãi cho đến khi sắc trời tối đi, tốn mất gần một ngày, hai người mới rốt cuộc từ Nhất Miểu Tông về đến Phong Hoa Tiên Tông.

Vân Mật Tuyết cùng Chử Ngưng Yên bay vào cửa chính của Phong Hoa Tiên Tông, đệ tử đang công tác nhìn thấy các nàng, cung kính gọi: "Đại sư tỷ, Nhu Kiếm sư tỷ."

Vân Mật Tuyết đối với bọn họ gật đầu, tiếp tục bay hướng vào bên trong, thân hình nàng nhanh chóng biến mất.

Vài vị đệ tử đang công tác hai mắt nhìn nhau: "Đại sư tỷ trong tay giống như đang ôm cái gì đấy nhỉ?"

"Tựa hồ... là một người?"

"Chúng ta có cần báo với trưởng lão không?"

"Thần thức trưởng lão bao phủ toàn bộ khu vực này, Đại sư tỷ mang theo cái gì, ta nghĩ trưởng lão đã sớm biết, đâu cần chúng ta thông báo."

"Cũng đúng."

"Đại sư tỷ sao có thể làm việc bất lợi cho tông môn, các ngươi đừng nghĩ nhiều, người kia có thể hay không là đệ tử mới mà Đại sư tỷ mang về?"

"Nhưng như thế nào lại ôm..."

"Có lẽ là có chuyện gì."

Lấy cách làm người của Vân Mật Tuyết, nếu nàng mang theo một ma vật trở về, cũng chỉ sẽ khiến người khác cho rằng ma vật đó có cái gì trọng dụng đối với tông môn, không hề có người hoài nghi nàng đối tông môn bất lợi.

Huống chi nàng chỉ là ôm về một người.

Xem vóc dáng người nọ cũng không lớn, hài tử mười mấy tuổi, nghĩ đến hẳn là mầm mới do Đại sư tỷ phát hiện, tuy rằng phương thức mang về có chút kỳ quái.

Đừng nói đám đệ tử này, dù cho có là trưởng lão canh giữ ở cửa tông môn, sau khi nhìn thấy cũng không muốn ngăn cản.

Đến tột cùng là cái gì, chắc hẳn ngày mai sẽ biết.

Vân Mật Tuyết thuận lợi tiến vào tông môn, lời giải thích vốn dĩ ở bên miệng cũng không cần nói ra. Nghĩ đến nguyên do vì sao, Vân Mật Tuyết cảm thấy vô cùng cảm kích sự tín nhiệm của những đệ tử này cùng trưởng lão đối với nàng.

"Sư tỷ", Chử Ngưng Yên nói: "Nếu đã về đến tông môn, vậy ta trở lại động phủ trước."

Vân Mật Tuyết dừng lại, gật gật đầu: "Vất vả sư muội đã cùng ta đi một chuyến."

Chử Ngưng Yên lắc đầu: "Ta có vất vả gì đâu. Đại sư tỷ, ngươi hảo hảo chiếu cố nàng đi, tông môn chúng ta có thêm một Thiên Linh Căn, chờ nàng ngày sau trưởng thành, cũng được thêm một người có thể góp sức cho tông môn."

"Ân."

Chử Ngưng Yên cùng Vân Mật Tuyết nửa đường tách ra, Trú Tuyết Phong ở sâu trong tông môn, cần phải bay thêm một đoạn, Vân Mật Tuyết tăng nhanh tốc độ.

Trú Tuyết Phong quanh năm có tuyết đọng, từ đỉnh núi đến sườn núi đều là một mảnh trắng xoá, khiến người khác nhìn đến cảm thấy rét lạnh tận xương, Vân Mật Tuyết bước vào địa giới của Trú Tuyết Phong, liền ngưng tụ ra một cái lồng linh khí ở quanh thân.

Nàng vốn dĩ không cần linh khí hộ thể, nhưng tiểu cô nương trong lòng nàng lại cần.

Suốt đường đi, tiểu cô nương cũng chưa từng tỉnh lại, thân thể nàng yếu ớt, hiện tại không chịu nổi bất cứ thương tổn nào nữa.

Động phủ của Vân Mật Tuyết ở đỉnh núi Trú Tuyết Phong, trước đây từng lên xuống đỉnh núi vô số lần, hôm nay là lần đầu nàng cảm thấy thời gian di chuyển lâu như vậy.

Rốt cuộc đã tới tòa sân như băng chạm ngọc trác* mà thành kia, Vân Mật Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi.

(*Băng chạm ngọc trác: Chạm khắc từ băng, đẽo ra từ ngọc)

Băng ngọc tiểu viện cũng không có băng hàn như mắt thấy, mà bên trong còn rất ấm áp, độ ấm gần giống như nhiều nơi khác ở dưới núi.

Trong viện còn sinh trưởng rải rác một ít thực vật màu xanh, không nhiều không ít, điểm xuyết vừa đủ.

Vân Mật Tuyết đem người đặt lên chiếc giường trong sương phòng, thấy tiểu cô nương cho dù nằm xuống nhưng vẫn cuộn tròn thân mình như cũ, nàng cau mày, đưa tay lên trán vuốt ve.

Có lẽ do đau đớn, trên trán tiểu cô nương lấm tấm mồ hôi lạnh, hòa với tro đen trên mặt nàng, trên mặt thấm ướt mồ hôi khiến sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Vân Mật Tuyết lau mồ hôi lạnh cho nàng, lúc này nàng mới có thời gian kiểm tra thân thể của Yến Trục Quang từ đầu đến cuối.

Bởi vì lực lượng của lôi kiếp quá mức bá đạo, kinh mạch cùng huyết nhục trong cơ thể Yến Trục Quang chịu mức độ thương tổn không đồng đều, Lộ Hoa Đan chỉ là đảm bảo nàng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không cách nào loại bỏ lực lượng của lôi kiếp trong cơ thể nàng.

Nàng cần đan dược khác để chữa trị thân thể, hoặc phải có người giúp nàng loại bỏ lực lượng của lôi kiếp.

Vân Mật Tuyết có thể loại bỏ lực lượng của lôi kiếp trong cơ thể Yến Trục Quang, chẳng qua là vẫn nên giúp nàng rửa sạch thân mình trước đã.

Vạn nhất nàng tỉnh lại, thấy chính mình như thế này chắc hẳn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Vân Mật Tuyết lấy ra một cái khăn, dùng pháp thuật tẩm ướt, lại làm ấm một chút rồi cẩn thận chà lau cho nàng.

Chiếc khăn lướt qua trên mặt nàng, ngay lúc khuôn mặt nho nhỏ kia lộ ra, dù là Vân Mật Tuyết cũng không thể giấu được kinh ngạc.

Hai lần nàng nhìn thấy, tiểu cô nương này đều ở trạng thái dơ bẩn, nên không biết nàng thực sự trông như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Vân Mật Tuyết nhìn rõ ngũ quan không bị che lấp của nàng.

Tiểu cô nương này cũng thật xinh đẹp.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!