Chu An Ny chưa bao giờ thấy cha mình thất hồn lạc phách như thế, nên vội nói: "Lệnh bài này do một người trẻ tuổi đứng ngoài cửa công ty đưa ạ!"
"Người trẻ tuổi? Người trẻ tuổi gì cơ?" Chu Thế Hào hỏi lại.
"Con không quen người đó! Bảo vệ ngoài cửa nói rằng anh ta muốn gặp bố! Anh ta còn nói đưa thứ này cho bố nhìn, bố sẽ biết anh ta là ai!"
Nghe vậy, trong đầu Chu Thế Hào giật thót!
Chừng khoảng một phút sau, Chu Thế Hào đột nhiên nói: "Mau nói đi con, anh ta đâu rồi?"
"Ngay ngoài cửa công ty!"
"Nhanh, nhanh, nhanh lên, đưa cha đi gặp anh ấy!" Chu Thế Hào lao ra khỏi văn phòng như điên.
Bỏ lại Chu An Ny đứng ngây người ở đó.
"Bố mình hôm nay bị sao thế?"
"Cục lệnh bài đen xì thôi mà? Có cần phải vậy không?"
Diệp Cửu Trung rất là câm nín.
Anh vốn định đưa Cửu Trung Lệnh cho Chu Thế Hào xem, không ngờ lại bị cô gái kia lấy mất.
Hơn nữa, từ miệng của bảo vệ, người cầm lệnh bài của anh chính là con gái của Chu Thế Hào: Chu An Ny.
Bây giờ. Lệnh bài bị cầm nhầm mất rồi.
Từ chỗ bảo vệ, anh còn biết Chu Thế Hào mấy ngày rồi không đến tổng công ty. Với tình cảnh này, Diệp Cửu Trung đành phải quay về.
Đứng ở ven đường, Diệp Cửu Trung chuẩn bị gọi xe quay về Minh Châu Hoa Phủ.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom được hai chiếc Land Rover hộ tống, lao như bay đến cửa cao ốc Đế Hào.
Két! Siêu xe dừng lại, Diệp Cửu Trung cũng nheo mắt.
Mười tên bảo tiêu từ trong xe bước ra, ngoài ra còn có nhà giàu số một Giang Thành, Chu Thế Hào!
Cùng con gái ông ta, Chu An Ny! "Bố ơi, chính là cái người trẻ trẻ kia kìa, lệnh bài của anh ta đó."
Chu An Ny vươn cặp đùi đẹp bước xuống, sau đó chỉ vào Diệp Cửu Trung nói.
Khi nhìn thấy anh, hai mắt Chu Thế Hào sáng lên, cơ thể cường tráng run run.
Tuy rằng.
Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy chiến thần Cửu Trung, nhưng khi cảm nhận được khí chất quân vương trên người anh, ông ta vẫn run rẩy.
Không kịp nghĩ nhiều, Chu Thế Hào lập tức chạy qua.
“Chào ngài, tôi là Chu Thế Hào!"
"Xin hỏi ngài là?"
Thân là chủ tịch tập đoàn Đế Hào, cầm trong tay khối tàn sản trăm tỉ, lại còn là nhà giàu số một Giang Thành, giờ phút này Chu Thế Hào lại hèn mọn
đứng đó báo tên cho Diệp Cửu Trung.
Bảo tiêu bên cạnh, bao gồm cả Chu An Ny đều tròn mắt, nghĩ trong lòng: Cha già sao vậy? Sao lại cung kính với người trẻ tuổi xa lạ như thế?
Diệp Cửu Trung nhìn thoáng qua Chu Thế Hào, cười khẽ: "Tên của tôi thì ông không cần biết, ông nhìn thấy lệnh bài rồi đúng không?”
"Thấy rồi ạ!" Chu Thế Hào hơi khom người.
"Nếu thấy rồi thì chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?" “Đương nhiên đương nhiên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!