Chớp mắt một cái, đã là ba ngày sau rồi.
Từ sớm, biệt thự đã náo nhiệt rộn rã hơn thường ngày, gia nhân ra vào tấp nập, công việc làm không xuể, giấy hỉ dán đỏ cả trên dưới Doãn gia. Bởi lẽ hôm nay là ngày trọng đại lớn của cả đại gia tộc kia mà.
Từ sáng sớm, Lục Cửu Ly đã bị Đặng Phương Đình vực dậy, chuẩn bị chu đáo mọi thứ, lễ tiết trang phục son phấn không thiếu thứ gì. Đặng Phương Đình cũng bận rộn không kém, chạy ngược chạy xuôi đôn đáo hối thúc gia nhân làm việc, ngoài Đặng Phương Đình ra thì trên môi ai cũng nở một nụ cười bởi lẽ tất cả họ đều mong đến ngày này, cái ngày mà đại thiếu gia nhân từ rộng lượng của họ được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc như bao người đàn ông khác.
Trái ngược với không khí tất bật rộn rã hoan hỉ ngoài kia, Lục Cửu Ly ngồi trước tấm gương lớn trong phòng, bây giờ đã là 12 giờ trưa, cô buồn bã dáo dác mắt nhìn xung quanh, cả căn phòng u ám lạnh lẽo của cô hôm nay tràn ngập khí sắc rộn ràng. Giấy đỏ mới toanh dán khắp phòng, hương thơm sực nức, cả gas đệm chăn gối cũng hoàn toàn được thay mới, nhìn vào cũng biết đây đích thực là phòng tân hôn.
Cô nhìn vào tấm gương trước mặt mình, quan sát trạng thái tinh thần của bản thân. Cô xinh đẹp mỹ miều như vậy, hôm nay là ngày trọng đại của bản thân, chồng lại là một người có danh phận lớn, nhưng cớ sao cánh môi đỏ mọng kia lại chẳng có lấy một nụ cười?
Đơn giản bởi vì đây là cuộc hôn nhân giao dịch không có tình yêu, Cửu Ly phải lấy một người mình không hề biết mặt, giao phó cuộc đời mình cho một kẻ không biết tốt xấu ra sao, nghĩ tới chặng đường dài sau này thì cô làm sao vui nổi.
Nhưng mau chóng, cô cất đi gương mặt ấy, cố gắng nặn ra một nụ cười. Bởi vì, Đặng Phương Đình đã làm đúng như lời hứa, giúp Lục Thịnh được sửa án chung thân, bà ta còn cẩn thận quay lại video cho cô xem để chứng minh bà ta không hề nói dối. Đạt được ý nguyện, Lục Cửu Ly cũng đã gỡ bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng, người cứu được rồi thì bây giờ đến lượt cô phải thực hiện lời hứa của mình thôi.
"Này, chỉ còn ba giờ nữa hôn lễ sẽ diễn ra đấy. Sao cô còn chưa chuẩn bị gì cả vậy?"
Đặng Phương Đình từ bên ngoài bước vào, bà ta diện một bộ trang phục đỏ quý tộc sang trọng, chân mang gót đỏ, cả người sực nức một mùi hương thanh thoát, khí chất tao nhã tôn quý, gương mặt có chút mệt mỏi đến hỏi han cô. Nhìn có vẻ như Đặng Phương Đình đã trông đợi cuộc hôn nhân này từ lâu lắm rồi. Bà ta muốn lên chức mẹ chồng nhanh như vậy sao? Hay đơn giản là vì một lý do khác?
Cửu Ly giật mình, cô nhìn Đặng Phương Đình, gương mặt thoáng qua một chút tiếc nuối. Đặng Phương Đình nhìn ra biểu hiện đó của cô, lập tức sừng sộ.
"Sao đây? Hối hận sao? Hối hận cũng muộn rồi! Nếu không có tôi, gã anh trai của cô đã chết rã xương trong tù rồi đấy. Bây giờ mau chuẩn bị kỹ lưỡng đi, lát nữa tôi sẽ gọi chuyên viên trang điểm đến trang điểm thay lễ phục cưới cho cô. Và làm ơn, cất ngay cái gương mặt đần độn ấy vào đi, nhìn xui xẻo chết đi được."
Đặng Phương Đình lườm nguýt cô, tỏ rõ sự khó chịu sau đó mau chóng rời đi. Cửu Ly sững sờ, bà ta đổi thái độ nhanh thật. Đây mới chính là con người thật của Đặng Phương Đình sao? Đột nhiên cô cảm thấy, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm giác trong chuyện này có vấn đề, thái độ của Đặng Phương Đình kia, tuy lễ tiết nhìn rất nhã nhặn khang trang, nhưng nụ cười kia cứ khiến Lục Cửu Ly phải nổi cả gai ốc. Thật chẳng giống nụ cười vui vẻ hạnh phúc của một người mẹ trong ngay trọng đại của con trai chút nào.
Cùng lúc điện thoại rung lên, cô nhìn vào, là số của Vương Khải, người yêu hai năm của cô. Lục Cửu Ly bối rối, cô trực tiếp tắt máy, nhưng ngay sau đó đã nhận được tin nhắn quen thuộc của Vương Khải.
Vẫn là câu nói cũ rích được anh ta nhai đi nhai lại đó "Mình chia tay đi!"
Cô cười đắng chát, bản thân cũng đã chẳng còn chút kiên nhẫn chịu đựng nào nữa, lần đầu tiên cô "Ừ!" đồng ý mà đáp trả tin nhắn, sau đó bật luôn chế độ im lặng. Bây giờ có một trăm Vương Khải cũng đâu thể thay đổi được gì kia chứ, uổng công cô còn nuối tiếc tình yêu của anh ta.
Dẫu sao Đặng Phương Đình cũng nói rất đúng, người như Vương Khải, ngoài việc làm cô thất vọng ra thì chẳng có gì tốt đẹp để phải nuối tiếc. Yêu nhau hai năm, chỉ vì mẹ anh ta chê cô là đứa con gái quê mùa không có mẹ mà anh ta đã chia tay cô những năm lần, khi ấy Lục Cửu Ly còn yêu thương Vương Khải, lần nào chia tay cũng không chấp nhận, tìm đủ trăm ngàn lý do để níu kéo anh ta. Nhưng lần này cô không tha thứ, cũng chẳng buồn níu kéo vấn vương nữa, yêu phải người có bản chất trẻ con như Vương Khải thật sự đã khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Từ đây trở về sau, cái tên Vương Khải cũng chẳng còn chút giá trị gì đối với Lục Cửu Ly nữa, tin nhắn gửi đi thì cô cũng chính thức xem anh ta như người yêu cũ rồi. Đoạn tình cảm hai năm, bây giờ vì nước cờ mà bản thân đã đi, cũng nên đến lúc kết thúc.
Cô cất điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng nước tẩy đi những ý nghĩ vẩn đục trong đầu, đôi mắt nặng trĩu những dòng tâm sự khó nói. Chỉ thêm vài giờ nữa, Lục Cửu Ly hiển nhiên sẽ trở thành vợ của một người hoàn toàn xa lạ, một người mà cô chưa từng biết mặt nhưng lại bắt buộc phải lấy, vì anh trai mà biến bản thân thành một đứa con không giữ hiếu đạo, điềm nhiên xé nát khăn tang cất bước theo chồng.
Bước đường này cô còn có thể lựa chọn lại được hay sao?
Hai giờ sau, một chiếc MEC màu đen quyền lực dừng lại trước cổng lớn Doãn gia. Ngay sau đó, cánh cửa xe được mở ra, một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn màu bạc được nhẹ nhàng đẩy xuống.
"Hơn nửa năm mới trở về, không ngờ lại vì lễ cưới bình phong của chính bản thân."
Doãn Liên Thành quan sát cảnh tượng huyên náo trước mặt, hài hước mà nói một câu. Đại Ngũ ở phía sau đẩy xe, cũng cười khổ không kém.
"Lão Ngũ, mọi thứ đều ổn thỏa rồi chứ?"
"Tất cả đều sắp xếp xong cả rồi thiếu gia, chỉ đợi tối nay."
Đại Ngũ cẩn trọng đáp.
"Đại thiếu gia đã về, đại thiếu gia đã về rồi!"
Từ trong biệt thự, một ông lão đã có tuổi, đôi mắt già nua ẩn sau cặp kính dày cộm, thân mang đồng phục quản gia vui vẻ bước ra, sau đó thay thế Đại Ngũ đẩy Doãn Liên Thành vào nhà.
Trông thấy mặt anh, tất cả gia nhân đều cúi đầu hành lễ một cách cực kỳ tôn trọng, bởi ai ai cũng biết, Doãn Liên Thành trước đây khi còn mạnh khỏe là một người chủ tốt thế nào, đối xử với người trên kẻ dưới đều vô cùng có chừng mực, rất được lòng người khác, họ cũng biết, anh rời khỏi Doãn gia hơn nửa năm, là vì Đặng Phương Đình tạo sức ép muốn anh đi khỏi. Tuy phu nhân như Đặng Phương Đình là người rất có quyền lực, nhưng cách đối đãi với gia nhân chỉ khiến họ ghét bỏ mà thôi.
"Thiếu gia, hôm nay mọi người đều hoạt động hết công suất vì hôn sự của cậu đấy."
Lão Hạ, quản lý lâu năm của Doãn gia cười hiền từ nói.
Doãn Liên Thành nhìn trên dưới căn biệt thự một lượt, anh khẽ nhíu mày, trong lòng lạnh lẽo đến cùng cực. Đây mà gọi là nhà sao? Đặng Phương Đình thừa biết anh ghét nhất là màu đỏ đậm của máu, còn cố ý trang trí một mảng không gian lựa gam màu đỏ chói hết nấc tới như vậy. Vừa trở về nhà, bà ta đã không nhịn được mà dùng phương thức nồng nhiệt như vậy tiếp đón con trai rồi sao?
"Đúng vậy, mẹ vì tôi mà tốn không ít tâm tư đấy chứ."
Doãn Liên Thành trầm tĩnh nói, nghe rất rõ có mười phần mỉa mai nằm trong đó rồi.