“Lão Ngũ, đối tượng kế tiếp cho màn kịch hay ho lần này đã tra ra ai chưa?”
Trong một căn hộ nhỏ khá sang trọng nhưng nằm ẩn mình tận sâu trong một con đường vắng vẻ không thấy bóng dáng người, nơi ấy cô lập với cả thành phố sầm uất bên ngoài, không hề có một chút âm thanh của sự sống náo nhiệt. Dáng vẻ ngôi nhà cũng mang một trạng thái thinh lặng y hệt như chủ nhân của nó.
Cạnh ô cửa sổ, cái nắng chói chang nhè nhẹ hắt vào, phảng phất một chút hương thơm nồng nàn đến từ một loại trà nức tiếng của Các Bân, lan tỏa khắp phòng hình thành nên một thứ hỗn hợp xuyến xao dịu nhẹ.
Một người đàn ông có gương mặt như tượng tạc, mái tóc nâu khẽ rũ xuống, hoàn mỹ tới từng đường nét, nhấn nhá trên tổng thể gương mặt là một đôi mắt nâu làm điên đảo chúng sinh, vóng dáng khỏe khoắn đang ngồi châm trà, nhã nhặn nói, chỉ có điều, người đàn ông ấy châm trà và thực hiện tất cả các hoạt động còn lại đều phải dựa vào xe lăn.
Đơn giản vì, chân anh ta bị liệt.
“Thiếu gia, tôi đã quan sát rồi. Đối tượng lần này mà Đặng Phương Đình nhắm tới, là một cô gái rất đẹp, nhân phẩm cũng tốt, nhưng điểm không tốt duy nhất của cô ta là một gia cảnh không mấy sạch sẽ.”
Người đàn ông mặc vest đen đứng kế bên cung kính nói, nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc kính trên mặt xuống, để lộ ra một đôi mắt sắc như dao cạo. Anh ta tên Đại Ngũ, là cận vệ trung thành đã theo Doãn Liên Thành hơn tám năm, từ khi anh còn là đại thiếu gia được ưu ái nhất Doãn Thị cho đến ngày anh vì một tai nạn ngoài ý muốn mà bị phế hai chân, từ đó trở thành lý do chính đáng bị mẹ kế ghét bỏ, thân phận đại thiếu gia cao quý như vậy, nay lại phải bị ép sống cảnh cô lập với thế giới bên ngoài.
Người đàn ông mang bộ dạng hoàn mỹ như vị thần Apollo Hy Lạp nhưng đang ngồi xe lăn kia, chính là Doãn Liên Thành, đại thiếu gia lừng lẫy tài ba một thời của Doãn gia, người từng được mệnh danh là “cây quyền trượng“ đầy quyền lực và tố chất của Doãn thị, đồng thời cũng là đứa con trai mà lúc còn sinh thời cố chủ tịch Doãn Trọng nâng niu, yêu chiều và tự hào nhất. Nhắc đên Doãn Liên Thành, giới thương trường không ai là không biết đến tên anh, cái tên đã sớm bao phủ cả toàn bộ các phương tiện truyền thông lúc ấy. Doãn Liên Thành là con lớn của Doãn Trọng cùng người vợ chính thức Tô Mộc, chỉ tiếc Tô Mộc mẹ của anh đoản mệnh, khi Doãn Liên Thành vừa tròn mười hai tháng tuổi thì đột nhiên mất, cái chết của người vợ tài sắc vẹn toàn, ngoan hiền đảm đang như Tô Mộc lúc ấy thực sự là cú sốc lớn đối với Doãn Trọng, chính vì điều này đã khiến Doãn Trọng bỏ bê mình trong bia rượu suốt một thời gian. Doãn Liên Thành tới khi lớn lên cũng chưa từng biết mặt mẹ, hai mươi tám năm trôi qua anh cũng chỉ biết nhớ thương bà qua tấm di ảnh duy nhất mà Doãn gia đã dùng thờ phụng, tuyệt nhiên điều khiến anh khó hiểu chính là Tô Mộc là vợ chính thức được hôn phối của Doãn Trọng, nhưng tại sao một tấm ảnh riêng về bà anh cũng hoàn toàn không thấy ở Doãn gia?
Sự ra đi đột ngột đầy mất mát của Tô Mộc khi ấy càng khiến Doãn Trọng dành tất cả tình thương nhiều hơn cho Doãn Liên Thành, mặc dù lúc ấy bên cạnh ông đã có sự xuất hiện của hai mẹ con Đặng Phương Đình nhưng ông cũng chẳng mảy may quan tâm. Doãn Liên Thành khi lớn lên, dưới sự giáo dục tốt nhất của Doãn gia, đã trở thành một cánh tay đắc lực trong việc giúp Doãn Trọng tiếp quản và điều hành Long Ỷ Doãn Thị, đến khi ông mất đi cũng hiển nhiên trở thành người thừa kế sáng giá nhất.
Nhưng từ sau một vụ tai nạn hơn nửa năm về trước, hai chân Doãn Liên Thành bị liệt, từ đó danh tính của anh cũng biến mất khỏi các phương tiện truyền thông. Cái tên Doãn Liên Thành ngày nào, bây giờ đã được thay thế bằng cái tên Doãn Bách Niên, người em trai cùng cha khác mẹ.
Trở về hiện tại, khi nghe đến cụm từ “không sạch sẽ“, Doãn Liên Thành khẽ nhíu mày. Cụm từ này mang rất nhiều ý nghĩa, Đại Ngũ rốt cuộc muốn ám chỉ ý nghĩa nào đây?
“Không sạch sẽ sao? Cậu nói xem, có không sạch sẽ bằng những thủ đoạn của bà ta không?”
Anh lặp lại. Trong đôi mắt nâu pha lẫn một chút ẩn ý khó lường.
Đại Ngũ gật đầu, tiếp tục nói.
“Thực sự là không sạch sẽ. Bởi vì anh trai cô ta đang dính phải tội danh giết người, người bị giết còn là ba ruột. Nhưng theo tôi lén lút điều tra ra được, thì hàng xóm cô ta cho biết đêm hôm đó đã nghe thấy cô ta cãi vã với ông ta, sau đó thì xảy ra án mạng. Tôi nghĩ, hung thủ là cô ta, hàng xóm cô ta cũng nghĩ như vậy nhưng vì thương xót cô ta, nên mới ém nhẹm sự thật để gã kia thay em gái ngồi tù.”
Doãn Liên Thành nghe xong, liền cười nhạt.
“Thú vị thật đấy. Bà ta quả không phụ lòng ba tôi, kiếm được cho tôi một cô vợ tương lai có bản lĩnh lớn tới như vậy.”
Anh điềm tĩnh nói, nghe có vẻ như Doãn Liên Thành đã sớm dự đoán tất cả mọi thứ sẽ xảy ra từ trước rồi. Kể cả cuộc hôn nhân này, căn cứ vào cách sống của Đặng Phương Đình anh cũng có thể lờ mờ đoán ra được nguyên nhân thực sự đứng phía sau. Người như Đặng Phương Đình thì làm sao có thể sống mà không có âm mưu kia chứ? Hơn nữa, vai vế hiện tại của anh, dẫu hai chân đã bị liệt nhưng đối với bà ta, chỉ cần anh còn sống thì vẫn còn tầm ảnh hưởng và đe dọa nặng nề.
“Thiếu gia, anh thực sự không có phương án gì sao? Chẳng lẽ cứ im lặng chấp thuận như vậy?”
Đại Ngũ nói, tới anh ta cũng cảm thấy lo lắng thay cho Doãn Liên Thành. Từ khi Doãn Liên Thành xảy ra tai nạn, thì liền bị mẹ kế đối xử ác cảm vô cùng, dùng đủ mọi chiêu trò để tống khứ anh đi khỏi Doãn Thị.
Doãn Liên Thành uống lấy một ngụm trà, con ngươi màu nâu sẫm cũng dần dần giãn ra, không lộ ra chút gì là lo lắng căng thẳng.
“Nếu bà ta muốn, thì cứ để bà ta làm, nếu lần này tôi công khai phản kháng thì có khi bà ta sẽ chẳng thể nhịn được nữa mà thuê sát thủ ám toán tôi luôn đấy. Lão Ngũ, cậu nhìn đôi chân này đi, chỉ khi nương vào cuộc hôn nhân thú vị này tôi mới có lý do rời đi để chữa trị, bằng không, nếu không giết, bà ta cũng tìm đủ cách giam giữ tôi trên chiếc xe lăn này cả đời. Vì bà ta biết, nếu tôi đi lại được thì chiếc ghế đó của Niên sẽ bị đe dọa, tôi cũng không muốn vì chức vị đó mà làm tổn thương Niên!”
Doãn Liên Thành trầm tĩnh nói, nhắc đến người tên Niên đó, trong đôi mắt anh ánh lên một sự tự hào. Anh chán ghét cay nghiệt đối với Đặng Phương Đình bao nhiêu, thì càng dành mọi thứ tình cảm anh em sâu nặng lớn lao đối với Doãn Bách Niên bấy nhiêu.
“Thiếu gia, cậu quá lương thiện rồi. Cậu đừng quên, đôi chân này của cậu là vì cứu cậu ta mà ra đấy. Đặng Phương Đình còn không biết ơn, cậu xem bao nhiêu năm qua bà ta đối xử với cậu thế nào, nơi cậu đang ở có phải là nơi dành cho một cậu ấm có danh phận như cậu không?”
Đại Ngũ bức xúc nói, Doãn Liên Thành lúc nào cũng vậy, cái gì cũng suy nghĩ cho Doãn Bách Niên, người em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Doãn Liên Thành đặt tách trà trên tay xuống bàn, một nụ cười nhẹ như gió, hững hờ lướt qua cánh môi anh. Doãn Bách Niên ư, tuy Đặng Phương Đình tát tệ thật, nhưng bà ta thực sự sinh được một đứa con trai cực kỳ xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!