Đoạn tình tuyệt nghĩa.
“Lục Thịnh, anh điên rồi sao?”
Lục Cửu Ly nghe thấy, cô bàng hoàng. Lục Thịnh đang nói cái gì vậy chứ? Đã giết bố rồi, còn muốn ông chết không được nguyên vẹn sao?
Lục Thịnh biết em gái nghĩ gì, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa. Hoặc là liều mạng lửa tới đâu dập tới đó, hoặc là cả hai cứ ngồi yên và cùng nhau xuống hoàng tuyền.
“Nếu không làm vậy, em sẽ vào tù! Đừng quên em còn là sinh viên, tương lai của em sáng lạn thế nào, đó cũng là nguyện vọng của mẹ...”
Lục Cửu Ly thẫn thờ, đúng vậy, cô còn phải vì mẹ mà tiếp tục con đường dang dở phía trước, trở thành một bác sĩ giỏi. Lục Thịnh thuyết phục mãi một hồi, cô cũng cắn rứt mà chấp nhận. Cô quỳ xuống xin lỗi bố lần cuối cùng, cùng anh trai lau dọn hiện trường, trong đêm khuya mang cái xác đi phi tang dưới một con sông lớn. Lục Cửu Ly đứng trên cầu, nhìn theo dòng nước chảy xiết, chiếc bao tải kia cũng dần chìm xuống đáy mà trong lòng không ngừng cuồn cuộn nổi bão giông, lương tâm của cô lên án cô thậm tệ, mái ấm gia đình ngày xưa bất chợt ùa lại, khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng.
Còn gì bất đạo bằng việc chính tay mình đã tước đi mạng sống bố ruột. Tuy Lục Ngạn bạo hành cô, nhưng Lục Cửu Ly chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình giết bố, kết thúc chuỗi ngày đau khổ này.
“Đừng nhìn nữa, mau về nhà thôi. Chuyện đã xảy ra rồi, anh em chúng ta không thể nào quay đầu được nữa.“
Lục Thịnh vỗ vai cô, trong lòng xuất hiện cảm giác nặng nề bi thương chưa từng có.
Trong mờ mịt bóng đêm, bóng dáng hai anh em lầm lũi bước về, nhưng Lục Cửu Ly không biết, Lục Thịnh vì lo xa sẽ bị bại lộ, đã lén lút cô tạo nên một vài vết xước nhỏ ở tay làm bằng chứng giả, nếu như bị phát hiện, anh sẽ dùng nó chứng minh mình là thủ phạm, thay cô ngồi tù.
.........
Quả nhiên ba ngày sau, người dân phát hiện một cái xác nam nổi lên trên mặt con sông lớn. Thông qua xác nhận danh tính, thì liền xác nhận thi thể đó chính là Lục Ngạn, cái xác được đưa qua bên kiểm nghiệm pháp y, và mau chóng được kết luận chết vì chấn thương sọ não, xuất huyết nội sọ, hơn nữa trên người nạn nhân còn sót lại một ít vân tay đối chứng. Sự việc mau chóng được triển khai, tin tức Lục Ngạn chết không minh bạch đã làm chấn động cả cái thị trấn nhỏ khi ấy. Và dĩ nhiên, hai anh em Lục Cửu Ly không thể thoát được dính dáng.
Mọi nghi vấn mưu sát đổ dồn về phía Lục Thịnh, bởi lẽ họ đều cho rằng Lục Cửu Ly là con gái, không thể có đủ sức, càng không có lí do chính đáng gì để trở thành một đứa con nghịch tử, giết chết bố mình.
“Không, không, anh tôi vô tội. Tôi mới là người đã giết ông ta, không phải anh ấy, không phải anh ấy...”
Trên tòa, Lục Cửu Ly liên tục gào thét, thừa nhận tội trạng đáng xấu hổ của mình, nhưng không ai tin cô, vì họ đều biết cô là một cô gái liêm khiết đức hạnh, liền nghĩ rằng vì cô thương yêu anh trai nên mới nói bừa như thế.
Còn về phần Lục Thịnh, anh đã lo xa mà dự tính từ trước, tạo ra một bằng chứng giả hoàn hảo tự mình nhận tội, quyết tâm đẩy em gái ra khỏi vết nhơ muôn đời này.
“Bị cáo Lục Thịnh, tòa hỏi lại một lần nữa, Lục Ngạn có phải do bị cáo giết hay không? Đừng nghĩ đến việc nhận tội thay, vì nó sẽ giết chết cuộc đời bị cáo.”
Chủ thẩm phiên tòa xét hỏi một lần nữa, có lẽ ông ta trong lòng cũng đã hoài nghi phần nào về sự thừa nhận của Lục Cửu Ly, nhưng đáng tiếc không có chút bằng chứng nào là chứng minh cô là hung thủ.
Lục Thịnh đứng trong vành móng ngựa, đôi mắt u buồn nhìn về phía Lục Cửu Ly, nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp, anh dứt khoát không để tội danh oan nghiệt này phá hỏng tương lai của em gái anh.
“Tôi vẫn câu nói đó, bố quả thực là do tôi giết, nhưng không phải là tôi cố tình, có lẽ mọi người ở đây đều biết, ông ấy cay nghiệt với chúng tôi ra sao. Cái chết của bố hoàn toàn là do tôi sơ suất khiến ông ấy ngã, đập đầu vào cạnh bàn dẫn đến mất mạng, hoàn toàn không xuất phát từ thù riêng cá nhân. Tội tôi tôi nhận, không hề liên quan gì đên em gái tôi. Tòa có hỏi một trăm lần thì tôi vẫn trả lời như vậy.”
“Không, anh ấy nói dối. Người giết bố là tôi, không phải...”
“Cửu Ly! Em đừng giở trò con nít ra mà nhận tội thay anh nữa, em nghĩ pháp luật sẽ tin vào bằng chứng hay tin vào phát ngôn lung tung?”
Lục Thịnh lớn tiếng nói, trực tiếp cắt ngang lời cô, anh đã làm tới bước đường này rồi, tại sao Lục Cửu Ly lại không hiểu ra mà phối hợp một tý? Lục Cửu Ly ngồi phía sau vành móng ngựa của anh trai, nghe thấy liền bật khóc nức nở. Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra anh trai cô đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ từ lâu lắm rồi. Cả người cô run lên, từ sâu thẳm trái tim dấy lên sự cắn rứt nặng nề, anh trai đã vì cô mà chấp nhận ngồi tù, dùng cả tuổi trẻ và sự ưu tú lẫn tôn nghiêm của mình, giẫm nát dưới chân không chút do dự.
Lục Cửu Ly khổ sở, ước gì khi đó cô bình tĩnh hơn, thì anh trai cô đã không ra nông nỗi như thế.
Sau một hồi chất vấn, cộng thêm sự đồng cảm lên tiếng thuyết phục đến từ những người thân quen biết, cuối cùng tòa cũng đưa ra bản án cuối cùng dành cho Lục Thịnh.
“Xét thấy bị cáo cũng là bị đẩy vào đường cùng, hành vi giết người mang tính tự vệ chính đáng, tòa tuyên án ban cho bị cáo mức phạt 25 năm tù giam!”
Vừa dứt lời, mọi thứ vỡ òa. Lục Cửu Ly mừng rỡ, vì ít nhất, bản án đó không phải là án tử hình.
“Thứ đại nghịch bất đạo giết cha như nó, chỉ phán án 25 năm tù giam sao? Tòa có phải hồ đồ rồi không? Lục Thịnh, phải bị tử hình! Nó phải chết mới trả thù rửa hận được cho em trai tôi!”
Một tiếng nói đằng đằng sát khí từ xa vang lên, khiến cả hội trường ngỡ ngàng. Người phát ngôn vừa rồi, chính là một người phụ nữ đầu đội khăn tang, gương mặt đầm đìa nước mắt, Lục Vân Vân, cô ruột của hai anh em Lục Thịnh.
...........
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!