Cuộc đời còn lại của cô, từ giây phút này sẽ phải nhắm mắt mà đi như thế nào.
Lục Cửu Ly nén lại tiếng thở dài, cô lại lần nữa nhìn chính mình trong gương, lau vội đi giọt nước mắt chua chát, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi tắn hết mức có thể.
"Mình làm sao thế này? Cứu được anh, mình đánh đổi thế này có là gì chứ?"
Cửu Ly lầm bầm tự nói với chính mình một câu, kiên tâm trấn an lý trí rằng điều mình đang làm là đúng. Cô lại nghĩ tới Lục Thịnh, thâm tâm phần nào đã dẹp bỏ được sự bất an thấp thỏm trong tim.
"Anh à, hôm nay giá như anh và mẹ có mặt ở đây, chứng kiến em khoác lên người bộ váy cưới nền nã tôn quý này, chắc chắn hai người sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng em...em thực sự không vui chút nào cả..."
Lục Cửu Ly cười gượng, đôi bàn tay thon dài của cô nhẹ nhàng sờ vào lớp váy cưới trắng muốt mỏng manh, cảm nhận rõ ràng từng chút một hiện thực tàn khốc đang mang lại. Hôm nay là ngày vui trọng đại của đời người, Lục Cửu Ly cũng có một chút vui, vui vì công sức của mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, còn niềm vui to lớn ngoài kia, người người mỹ mãn chỉ có cô là khắc khoải, sầu muộn, thất thần.
*Cạch*
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bên ngoài là lão Hạ. Ông kính cẩn lên tiếng.
"Đại thiếu phu nhân, chỉ còn ba mươi phút nữa hôn lễ sẽ được cử hành. Phu nhân muốn tôi chuyển lời mong cô mau chóng chuẩn bị tươm tất, chốc nữa phu nhân xong việc sẽ lên đưa cô xuống làm lễ."
[Đại thiếu phu nhân sao? Nghe thật châm biếm!]
Lục Cửu Ly vẫn ngồi trước gương, cô thẫn thờ nghĩ như thế, nghe lão Hạ nói, trên môi nhẹ nở một nụ cười không thể cứng hơn.
"Vâng, tôi biết rồi!"
Cô dịu dàng đáp trả. Dù sao cô cũng không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng đáng mỉa mai này của mình được.
Lão Hạ dường như đã nhìn ra điều khuất tất trong lòng Lục Cửu Ly, ông cứ nghĩ là do xuất hiện tâm lý thấp thỏm bình thường như bao cô gái khác trước lúc xuất giá, ông cũng chỉ biết cô đang cần tiền nên là người được chọn ngẫu nhiên để kết hôn với Doãn Liên Thành, tiền trao cháo múc, hoàn toàn không biết sự thật đứng đằng sau câu chuyện tưởng chừng như đơn giản tới vậy.
"Đại thiếu phu nhân, cô đừng căng thẳng. Tôi đã bên cạnh đại thiếu gia từ nhỏ tới lớn, cậu ấy là người rất tốt, tâm tính lại lương thiện nên cô không cần lo lắng vê quãng đời sau này thế nào đâu. Chỉ cần cô toàn tâm toàn ý hết lòng với cậu ấy, thì cậu ấy cũng sẽ dành cả đời này để yêu thương trân trọng cô, tuyệt đối không bạc đãi!"
Lão Hạ lên tiếng trấn an Lục Cửu Ly, hy vọng những lời nói này sẽ giúp cô không bị bỡ ngỡ khi chốc nữa gặp Doãn Liên Thành.
Lục Cửu Ly lắng nghe, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Quản gia Hạ, cám ơn ông. Nhưng tôi chỉ hơi hồi hộp chút thôi, không có nghĩ gì nhiều cả đâu. Ông không cần lo lắng. Tôi cũng đã sẵn sàng mọi thứ rồi."
Lão Hạ nghe thấy thì yên tâm, kính cẩn chào cô rồi khép cửa lại.
"Tâm tính lương thiện? Toàn tâm toàn ý sao? Doãn Liên Thành là gã đàn ông thế nào tôi còn chưa gặp, tôi có thể tin được những lời ông nói sao?"
Lục Cửu Ly tự hỏi chính mình một câu. Hỏi mình, đồng thời cũng là chất vấn người.
Cô cười buồn, như thói quen lại lấy từ trong tủ ra một lọ nước hoa màu đỏ, xịt nhẹ nhàng ra tay một chút hương, xoa xoa nhè nhẹ vào gáy. Mùi hương lan tỏa man mác ra cả căn phòng. Từ trước tới nay Lục Cửu Ly vẫn luôn chỉ dùng một loại nước hoa này, mãi không thay đổi.
Đây là hương nước hoa của hoa ly đỏ, cô đi đâu vẫn luôn mang theo bên mình, đó không chỉ là thói quen, mà còn là sở thích, là niềm tự hào và kiêu hãnh sâu thẳm trong lòng cô.
Lục Cửu Ly còn nhớ khi xưa chỉ vì để có tiền mua được một lọ nước hoa ly đỏ đắt đỏ này, mà cô đã phải vừa học vừa đi làm thêm rất nhiều việc khác nhau suốt nửa năm ròng vất vả, chỉ để có tiền mua được một lọ xa xỉ như thế này, dùng tiết kiệm đến nay đã được hơn hai năm mà chưa hết.
Hôm nay ngày trọng đại thế này, cô sẽ dùng nó, dùng hương thơm mê mẩn đó lấn át đi nỗi sầu muộn đang bám lấy tâm trí bên trong.
"Đại thiếu phu nhân, đã đến giờ rồi, tôi đưa cô đi chỉnh trang lại một chút, sau đó chúng ta sẽ xuống đại sảnh làm lễ."
Cánh cửa lại nhẹ nhàng mở, một cô hầu gái với gương mặt thánh thiện mỉm cười dịu dàng. Lục Cửu Ly gật đầu, cô dẹp đi sự lo âu bối rối trong lòng mình, bước chân nặng nề xách theo chiếc váy cưới nền nã, nắm lấy tay cô hầu gái rời đi.
Cùng lúc đó, bên dưới sảnh lớn, người người tấp nập, khách khứa đã đến chật kín cả đại sảnh, tiếng cười nói rộn rã vui vẻ lấn át nhau huyên náo vang lên. Không gian mang một sắc đỏ chói lọi, đèn đuốc nhấp nháy, thức ăn rượu uống chất thành những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo lắm của nhiều tiền đặt ngay sân khấu kết hôn.
Bên ngoài cánh cổng lớn được đóng kín, có đến hàng trăm phóng viên đứng chen chúc nhau dày đặc, những chiếc máy ảnh, đèn flash, loa phỏng vấn xếp đầy trên hàng trăm chiếc đầu người, lia liên tục vào tình hình đáng giá bên trong.
Vì để tránh sự xô bồ không nên có, hôn lễ thế kỷ lần này ngoài những nhân vật tai to mặt lớn có tiền có quyền và những thiên kim công tử quý tộc hiển hách ra, thì bên trong chỉ có một vài nhóm phóng viên cấp cao có thực lực mới được vào đại sảnh cùng tham gia tác nghiệp hôn lễ.
Bên ngoài sảnh lớn náo nhiệt khuấy động là vậy, còn bên trong thì lại khác.
Doãn Liên Thành vừa chỉnh trang xong trang phục cưới, anh nở một nụ cười hài lòng khó hiểu. Mái tóc nâu được giữ nếp rẽ giữa, giày da phiên bản giới hạn bóng loáng, trang phục vest lịch lãm, trên cổ còn được thắt một chiếc cavas có thương hiệu màu nâu sẫm, trông anh lúc này, ngoại trừ chiếc xe lăn đó, thì mọi thứ còn lại đều có thể nói là tuyệt tác của nhân gian.
Doãn Liên Thành ngồi trên xe lăn, cách một tầng lầu, ánh mắt anh khuất sau một dãy lan can vẫn hướng xuống khung cảnh náo nhiệt bóng bẩy phía dưới. Anh cười nhạo họ, bởi họ thực chất không biết, hôn lễ thế kỷ này sẽ mau chóng biến thành tấn bi kịch chấn động hãi hùng ra sao!
"Này, tên què, đang nghĩ gì đấy?"
Từ phía sau xuất hiện một thanh âm hiếu động quen thuộc. Doãn Liên Thành không cần nhìn mặt cũng biết, người nói chuyện không chút khách khí ấy là ai.
"Đến trễ như vậy là vì bận lai giống hoa ly sao? Xem ra nửa năm không gặp, cậu vẫn chưa bỏ được cái thói quen đàn bà kỳ quái ấy nhỉ?"
Doãn Liên Thành không trả lời, ngược lại còn đốp chát thẳng thừng.
Người đàn ông đột nhiên bật cười khoái chí, vỗ bốp vào vai anh.
"Kỳ quái nhưng được tự do, chẳng đỡ hơn cậu cứ muốn làm một người bình thường, cuối cùng chuột sa chĩnh gạo, ăn no... và chết luôn ở trong đấy."
Doãn Liên Thành nghe thấy cũng phải bật cười. Anh lúc này mới ngoái người lại, đối diện người bạn thân là Cố Nam Thương đang đứng sờ sờ trước mắt.
Cố Nam Thương là bạn thân duy nhất của anh, cả hai chơi với nhau từ lúc còn rất bé, nhờ đến sự quen biết hợp cạ của Cố Lịch và Doãn Trọng, nếu anh ta không phải là nam, thì có lẽ bọn họ đã là thanh mai trúc mã rồi. Doãn Liên Thành trên đời này, ngoài sự tin tưởng chỉ dành cho Đại Ngũ, thì Cố Nam Thương là người thứ hai mà anh toàn tâm toàn ý không hề đề phòng. Tuy rằng tính cách của Cố Nam Thương hơi bốc đồng trẻ con, nhiều lần vô ý làm anh hỏng chuyện, sở thích lại có chút kỳ quái khác người, nhưng Doãn Liên Thành biết, ngoài mặt là thế nhưng bên trong Cố Nam Thương rất trân trọng tình bạn này.
"Cố Nam Thương, hôm nay là hôn lễ của tôi đấy. Những gì biết rồi thì giữ mồm giữ miệng một chút, kẻo vạ người, hại luôn mình không hay."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!