Tiếng cười thô bỉ vang lên trong ngôi nhà gỗ: “Mau đến đây cho đại gia vui vẻ một chút đi!”
“Một lũ súc sinh các ngươi!”
Giọng nữ tràn đầy tức giận vang lên: “Sẽ có một ngày có một anh hùng đến san bằng hang ổ thổ phỉ của các ngươi, chém các ngươi thành trăm mảnh”
“Đến đây đi!"
“Muốn lão nương à!”
“Lão nương nhiều sức lắm!”
Bên ngoài ngôi nhà gỗ.
Tàng Cửu đi theo sau Hạ Thiên, bước từng bước một đi về phía ngôi nhà gõ, giống như một đôi huynh muội: “Sư phụ, vị nữ tử này hơi lại”
Hắn ta: “Lạ chỗ nào?”
Tàng Cửu suy nghĩ: “Trong giọng nói của nữ tử chỉ có tức giận nhưng lại không có sự sợ hãi.”
“Theo lý, một nữ tử yếu đuối nên cảm thấy sợ hãi trong tình huống như vậy mới đúng!”
“Tại sao nàng ta lại không sợ chứ?” Hạ Thiên cũng đã nhận ra!
“Nữ tử này đúng là hơi đặc biệt!” Lúc này...
“Leng kendg...”
Hạ Thiên cố ý giãm phải một đường dây nhỏ trong tuyết, chuông trước nhà gỗ vang lên.
“Ai?”
Ngôi nhà gỗ yên tĩnh trong chốc lát, tiếng quát vang lên, một tên thổ phỉ mặc đồ lụa, y phục xộc xệch, cả người bẩn thỉu chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ.
Bộ y phục trên người tên thổ phỉ này không vừa người, vừa nhìn là biết cướp về.
Thủ lĩnh của bọn cướp có khuôn mặt dữ tợn, cao khoảng hai mét, trông như một kẻ man rợ, u ám nhìn Hạ Thiên và Tàng
Cửu: “Ha ha ha ha..."
“Thì ra là một tiểu lang quân tuấn tú và một tiểu nương tử àt"
“Trông xinh đẹp thật đấy!”
“Tiểu tử, ngươi da mỏng thịt mềm, đại gia thích ngươi rồi đấy, chờ lát nữa ta tắm rửa sạch sẽ cho ngươi, rồi “xơi” ngươi!”
“Ha ha ha ha...” Đám thổ phỉ nhìn thấy hai thiếu niên tới, trong lòng không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều: “Lão đại, hôm nay đúng là một
ngày tốt lành!”
“Trong một nơi băng tuyết ngập trời này, không chỉ có mỹ nữ đến tận nơi để huynh đệ chúng ta hưởng thụ.”
“Còn có tiểu gia và tiểu thư không biết trời cao đất dày chạy đến đây cho chúng ta mua vuil”
“Lão đại, ra tay đi!” “Giao tiểu muội muội này cho tai”