Tiếng hét thảm của đại tổng đốc vang lên như tiếng con vịt bị nhổ lông.
Ông ta vội vàng lùi về phía chiếc chum to, một chưởng đập nát nó.
"Răng rắc ... "
Chiec chum vo tan!
Cái nắp phía trên cũng vỡ!
Vì thế.
Máu trong cái chum chảy ra.
Một thiếu nữ đang hấp hối, tay chân gãy hết, thất khiếu chảy máu, toàn thân tím tái, chỗ nào cũng là vết thương, xuất hiện trong căn nhà gỗ.
"Vèo ... "
Bạch Phượng lao đến như một cơn gió.
Nàng ta nhìn thiếu nữ trong chum, hốc mắt đỏ hoe: "Thằng điên!"
"Sao ông có thể đối xử với tiểu Hoa như vậy?"
"Khà khà khà ... "
Đại tổng đốc vừa cầm máu ở bàn tay, vừa cười như điên: "Coi như nàng ta may mắn đấy, bản tổng đốc thấy nàng ta giống một cục dưa muối, nên ngâm nàng ta vào cái chum to này."
Ông ta chỉ vào cái bàn gỗ với ánh mắt điên cuồng: "Người còn lại đã bị làm thành một đĩa thức an roi!"
"Tiếp theo, ta phải nấu các ngươi thành dưa muối hết!"
Đột nhiên,
"Âm ... "
Bốn mặt của căn nhà gỗ bị móc sắt kéo đổ rầm rầm, cây cỏ bay tán loạn, khung cảnh hỗn loạn.
Mọi người liên tục vung chưởng, hóa giải nguy cơ bị đè bẹp và chôn sống.
Một lát sau.
Trong đống đổ nát của căn nhà gỗ.
Mọi người đứng yên tại chỗ, không ai động đậy.
Bên ngoài căn nhà gỗ.
Đại quân trong núi xếp thành hình ma trận vuông, bao vây kín căn nhà gỗ.
Tên đã lên dây, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu khắp
nơi
Chỗ nay khoang hon mười nghìn người, trong dai vo biên.
"Khà khà khà ... "
Đại tổng đốc người đầy máu, cười càng thêm hung dữ: "Bạch Phượng, bản tổng đốc có thể để nhà họ Bạch cô cai quản thành Hoang Châu, cô nghĩ, ta không phòng bị cô một tí nào sao?"
"Từ trước tới nay, bản tổng đốc không cho phép cô tới ngọn núi này, nhưng cô đã tới!"
"Bản tổng đốc biết ngay là cô không nghe lời mà! Cô không còn trung thành nữa!"