Đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi đã nhổ trại, chuẩn bị xuất phát.
Đúng lúc này.
"Báo..."
Một ky binh phụ trách chặn hậu phi ngựa đến: "Tiểu thư, đẳng sau có thị vệ trong nhà cầm lệnh bài của người đến, nói rằng có việc cần bẩm báo!"
Hai mắt Đỗ Nguyệt Nhi sáng rực!
Cuối cùng, hắn đã tới rồi!
Đêm qua.
Ánh trăng mờ ảo.
Nàng ta ruột gan rối bời.
Hắn đeo bịt mặt.
Nên nàng ta chưa nhìn rõ mặt của tên oan gia đó!
Có khả năng, tên oan gia đó đã nhìn sạch nàng ta rồi!
Hôm nay,
Nàng ta phải nhìn xem, rốt cuộc tên oan gia này dáng dấp thế nào? Và hắn là nhân vật phong lưu cỡ nào?
Đang nghĩ ngợi.
Một thiếu niên dáng người thẳng tắp, sải bước dưới ánh bình minh đi tới... Giờ phút này.
Dù Hạ Thiên đang mặc trang phục thị vệ của nhà họ Đỗ, khuôn mặt còn bám bụi, thì cũng không che được ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
Và cũng khó mà che được khí chất xuất sắc của hẳn.
Đỗ Nguyệt Nhi đứng trên càng xe, khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn hắn chăm chú.
Hóa ra tên oan gia này lại đẹp trai thết 'Trông cứ như chàng trai bước ra từ trong tranh vậy!
Nàng ta hướng mắt xuống, lại quan sát thân hình của Hạ Thiên... gầy thì có gầy, nhưng lại có thịt, thân hình đẹp thật sự.
Môi của Đỗ Nguyệt Nhi bị nàng ta tự cắn ra dấu răng. Nàng ta, tim đập thình thịch.
Khuôn mặt xinh đẹp, nóng bừng.
Lúc này.
Hạ Thiên và Vô Diện Nhân Bạch Hổ tiến lên chào: "Bạch Tinh, Bạch Hổ bái kiến tiểu thư!"
Mặt Đỗ Nguyệt Nhi càng đỏ hơn! "Thịch thịch thịch..."
Trái tim nàng ta như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy!
Tại sao, hắn phải dùng bí danh là Bạch Tỉnh nhỉ?
Hắn nguyện làm ngôi sao bầu bạn bên ánh trăng này sao?
Chẳng lẽ, tên oan gia này đang dùng bí danh để thổ lộ với nàng ta hả? Trái tim Đỗ Nguyệt Nhi mê rồi!
Tại sao một cái bí danh, cũng có thể chạm đến linh hồn nàng ta thế? Lúc này.
Sự khác thường của Đỗ Nguyệt Nhi đã thu hút sự ý chú của các võ thị nữ trước xe ngựa.
Tiểu thư đang rất khác thường!