Cách núi Nhị Long không xa có một ngọn núi thấp, trên đỉnh núi chỉ có đá, không có cây cối, tâm nhìn rộng mở.
Lúc này đây, có hai bóng người đang đứng trên đỉnh núi, không chút cử động, giống như hai tác phẩm điêu khắc từ băng tuyết.
Cuối cùng. “Ha ha ha...”
Thân ảnh màu đen mở miệng với một nụ cười nham hiểm, một giọng nữ sắc bén vang lên: “Tiểu muội muội, tuy rằng ngươi đã đột phá cảnh giới, nhưng lão nương đã tung hoành trong giang hồ mấy chục năm, từng giết vô số người, ngươi chống đỡ được sao?”
“Ngươi có thể thử xeml”
Thiếu nữ che mặt mặc một bộ đồ màu trắng mở miệng, giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh: “Ngân Sát, với trạng thái cảnh giới này của ngươi, trong đoàn xe của Hoang Thân vương không có ai là đối thủ của ngươi, như vậy không công bằng với Hoang Thân vương!”
“Ha ha ha...”
Sát khí trong nụ cười nham hiểm của Ngân Sát càng dày đặc, nàng ta duỗi ra lòng bàn tay đen như móng chim: “Tiểu muội muội, xem ra ngươi thật sự mới vào giang hồ thôi!”
“Trong chốn giang hồ, ai có nằm đấm mạnh hơn, người đó có quyền nắm công bằng trong tay!”
“Hôm nay, nếu như ta không giết Hoang Thân vương thì cũng sẽ chết, nếu ngươi nhất định muốn ngăn cản ta hoàn thành nhiệm vụ, để ta phải chết... vậy ta đây cũng không để ngươi sống!”
“Giết!
Một chưởng của Ngân Sát có hình dạng như chim ưng, bay thẳng đến, nhắm thẳng vào bộ ngực sữa của thiếu nữ che mặt mặc đồ trằng: “Ưng trảo thập tam sát - đi chết đi!”
“Hừ..”
Thiếu nữ che mặt mặc đồ trắng không hề né tránh, đánh ra một chưởng: “Hóa cốt miên chưởng!”
“Ngươi muốn chết à!”
Chưởng này đấu với Ưng trảo, cứng đối cứng, không thể tránh không thể nhường, song phương giao chiến với nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Vào lúc này.
Hiện trường chặn giết ở núi Nhị Long.
Long Bảo vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của Cao Phi và đám thương binh, thầm nói: “Thành công!”
Hắn ta hét lớn: “Các huynh đệ, thu dọn chiến trường xong rồi rời đi!”
“Băng không quan binh sẽ tới đây!”
Lúc này.
Giọng nói của Hạ Thiên vang lên từ khoang xe: “Cao Phi, giết bọn cướp, cứu tiểu nương tử!”
“Vâng!”
Khóe miệng Cao Phi hiện lên một nụ cười thần bí, hẳn ta hét lớn: “Các huynh đệ, Vương gia ra lệnh giết bọn cướp, cứu tiểu nương tử, giết!”
“Giết!"
“Giết!”
“Giết!”
Chiến mã phi nước đại, sát ý như cầu vồng.
Ngoại trừ các thương binh nẵm trên xe ngựa y tế ra, các thương binh khác đều đi theo Cao Phi dốc toàn bộ lực lượng truy lùng bọn cướp ở núi Nhị Long: “Tên ác phỉ kia, mau giao tiểu nương tử ra đây, bằng không, ta sẽ san bằng núi Nhị Long, giết sạch đám người các ngươi, cướp sạch tiền của các ngươi, giúp con cái của các ngươi †ìm thêm phụ thân!”