Thái độ của các võ tướng lộ rõ trước mắt Hạ đế.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Hạ đế.
Đâu ai muốn chết chứ!
"ôi..."
Hạ đế thở dài yếu ớt: “Thái tử, hay là con làm thống soái đi chiến đấu nhé!” “Âm..”
Thái tử sợ hoảng hồn, hai chân mềm nhữn, quỳ rạp xuống đất, khóc không ra nước mắt: “Phụ hoàng, hài nhi không hiểu gì về chiến sự cải”
Đúng là đứng trước mặt vua, họa từ trên trời rơi xuống!
Lão Cửu thối tha chết tiệt kia đúng là tai tỉnh.
Tại hắn ở Hoang Châu mà phụ hoàng buộc lòng phải phái binh đi cứu hắn. Nhưng tại sao lại bảo hắn ta dẫn binh chứ?
Lẽ nào Lão Cửu thối kia có chết cũng phải kéo hắn ta chết chung ư?
Hạ đế nghiêm túc nhìn chằm chằm Thái tử: “Chính vì con không hiểu gì về chiến sự nên phải nhân cơ hội này tới Hoang Châu rèn luyện, đi về rồi là sẽ hiểu về chiến sự ngay thôi.”
Thái tử quỳ dưới đất: “Phụ hoàng, sức khỏe hài nhi yếu, không thích hợp hành quân xa.”
Hạ đế thấy mắt Thái tử thâm quầng, lại nghĩ tới chuyện hai lần trước hắn ta tè ra quần ngay trên điện, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: “Ôi, sức khỏe của
con như vậy, chớ để trẫm phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi mà hơi một tí là sợ vãi tè, đây đúng là bệnh nan yl
Đây chính là nguyên nhân Thái tử không sinh được hoàng tôn.
Ông ta đã hỏi ngự y rồi, bệnh này không chữa được.
Thái tử không sinh được nhỉ tử thì rất khó thượng vị.
Hạ đế hiểu rõ.
Cho nên, chi bằng đưa Thái tử ra tiền tuyến rèn luyện một phen, trải qua máu lửa tôi luyện, có khi ý chí sẽ kiên cường lên thì sao?
Hạ đế khá nóng lòng muốn thử xem sao.
Nhưng Thái tử lại than thở khóc lóc: “Phụ hoàng, hài nhi...”
Hắn ta còn chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!