Trong sơn động có gió thổi từ trong ra ngoài. Cho nên, luồng không khí bên trong hang thông suốt, không bị bế tắc.
Mặc dù đây là hang tự nhiên, vách hang không có dấu vết đào bới của con người nhưng rõ ràng viên bảo châu trên trần hang là do con người khảm nạm.
Một ngàn chiến binh Bạch Hồ nối đuôi nhau đi vào trong mãi không dừng lại, chứng tỏ sơn động này rất sâu, đường đi rất dài.
Hang cao chừng mười mét, tương đương với một tòa nhà gỗ cao ba tầng, trên trần hang có rất nhiều thạch nhũ màu đen như những cây kim châm khổng lồ.
Hang rộng chừng ba mươi mét, hết sức rộng rãi, đủ để mười chiếc xe ngựa đi dàn hàng ngang.
Trong sơn động, bầu không khí nặng nề. Lúc này. “Âm..”
Triệu Tử Thường đi đằng trước, chân khí trong cơ thể của hắn ta tựa như ma hú tràn ra ngoài, tỏa ra uy áp đáng sợ của võ giả.
Triệu Tử Thường chỉ thả ra uy áp của võ giả hạng hai mà thôi.
Vốn dĩ ba người Hạ Thiên nhanh chân chạy lên phía trước khiến một bộ phận chiến binh Bạch Hồ bất mãn.
Có một thủ lĩnh nhỏ đã định bước ra khỏi đội ngũ, quát hỏi.
Nhưng hơi thở võ đạo của Triệu Tử Thường vừa được thả ra là lập tức dọa sợ một loạt chiến binh Bạch Hồ.
Trong sơn trại Bạch Hồ, ngoài trại chủ Bạch Hồ kiêm tộc trưởng tộc Bích Nhãn là võ giả hạng nhất ra, võ giả hạng hai chỉ có lác đác vài người.
Cho nên, võ giả hạng hai của tộc Bích Nhãn cũng là lực lượng nòng cốt của sơn trại Bạch Hồ, nắm quyền sinh sát trong tay.
Không có ai trong số đám thủ lĩnh nhỏ này dám động tới bọn họ.
Cho nên trên đường đi, bọn chiến binh Bạch Hồ đua nhau cúi thấp đầu xuống, không dám sinh sự!
Nếu không, lỡ như bị chém chết thì đúng là oan uổng!
Trong sơn động, nham thạch dưới chân không hề ẩm ướt, có lẽ là do nơi này có gió.
Đường đi quanh co khúc khuỷu dẫn xuống bên dưới, từ sườn núi Thần Long đi xuống bên dưới, chắc là dẫn thẳng xuống tới dưới chân núi.
Sau một khắc, Hạ Thiên, Triệu Tử Thường, Tân Hồng Y vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với chiến binh Bạch Hồ.
Đi xa một chút sẽ khó phát hiện ra sơ hở hơn.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã nhìn thấy phần đầu của đội ngũ.
Những người đi đầu tiên là đội quân tiên phong đi theo A Đan xinh đẹp. Đội quân tiên phong đều là võ giả.
Bọn họ giơ sáu đoạn du chỉ, cầm trường đao trong tay mở đường.
Du chỉ là một loại cành cây tiết ra dầu ở Thập Vạn Đại Sơn, chỉ cần châm lửa là lập tức bùng cháy, rất hữu ích.
Đồng thời, nhóm người đi tiên phong còn tỏa ra uy áp của võ giả để xua đuổi đám rắn chuột sâu kiến trong hang động.
Lúc A Đan đi đường, mông eo lắc rất mạnh, cơ thể yêu kiều hết sức quyến rũ.
Mỗi lần nàng ta lắc một cái là đám chiến binh Bạch Hồ đi đằng sau lại nhìn chằm chằm vào mông nàng ta không dời nổi mắt.
Tân Hồng Y nói nhỏ vào tai Hạ Thiên: “Nữ tử mắt xanh này đúng là báu vật trời sinhl”
“Hoang Châu vương, một nữ tử có mị thể như thế này có thể làm nam nhân đạt tới cực lạc ở trên giường.”
Hạ Thiên không thay đổi biểu cảm: “Tiền bối Hồng Y thật tinh mắt, nữ tử này đúng là báu vật trên giường hiếm thấy!”
“Có điều, bản vương rất hiếu kì, tiền bối Hồng Y là chưởng môn phái Trường Sinh, sống trong địa cung của điện Cung Phụng từ nhỏ, chỉ biết nghiên cứu bí ẩn của địa cung và luyện võ thì lẽ ra không thể hiểu rõ chuyện nam nữ mới phải, tại sao tiền bối lại có thể nhìn ra nàng ta có mị thể?”
Lời của Hạ Thiên khiếnTân Hồng Y nhớ tới một người.
Mắt nàng ta hiện lên một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần: “Ta biết một nữ nhân đẹp hơn nữ tử mắt xanh này gấp trăm ngàn lần.”
“Nàng ấy vừa hiểu nam nhân lại vừa hiểu nữ nhân.”
“Tất cả chuyện nam nữ đều là nàng ấy nói cho ta biết.”
Nói đến đây, không rõ xuất phát từ mục đích gì nhưng Tần Hồng Y không nhịn được khuyên bảo: “Tương lai, nếu như ngươi gặp được một nữ nhân xinh đẹp tên là Hoa Thắng Nam thì phải nhớ cách xa nàng ấy ra một chút.”
“Nàng ấy ăn thịt nam nhân đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!