Mặt trời đang nhô lên.
Đoàn xe vương phủ Hoang Châu vừa vào đến cửa Thiên Môn liền dừng lại.
Hạ Thiên dẫn người đi tìm một nơi có phong cảnh đẹp để lập ba mươi ngôi mộ mới.
Trong trận chiến này, tân binh Hoang Châu tổn hại ba mươi người.
Trong đó có mười lăm tân binh ở độ tuổi thanh niên, mười lăm tân binh ở độ tuổi thiếu niên, tất cả đều mai táng tại đây.
Trước ngôi mộ mới, người nhà của tân binh chết trận quỳ gối trước mộ, nhỏ giọng thút thít.
Gió xuân dịu dàng, phảng phất như đang nức nở.
Hạ Thiên dẫn Tàng Nhất, Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi, Tiểu Bạch, Lão Quỷ đứng trước mộ.
Phía sau là tất cả binh Hoang Châu gồm: 100 ky binh, 100 thiếu niên Tàng Kiếm, 85 tân binh thiếu niên, 185 tân binh thanh niên.
Sau nữa là xe ngựa của Tư Mã Lan, cuối cùng là người mới của vương phủ Hoang Châu.
Ngọn gió bi thương thổi qua khắp chiến trường giết phỉ.
Bên kia, Tô Kỳ dẫn người chờ dưới chân núi Thiên Môn, chuẩn bị dẫn đường.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, đều tò mò! Hoang Châu Vương muốn làm gì?
Chỉ là mấy chục tân binh chết trận mà thôi, đáng để Hoang Châu Vương tự mình tế điện sao?
Hoang Châu Vương là con trai thứ chín của hoàng đế Đại Hạ, thân phận vô cùng tôn quý.
Tân binh là người tầm thường nhất trong thiên hạ, mạng như cỏ rác.
Một thiếu nữ da thú hai mắt tỏa sáng nhìn bóng lưng Hạ Thiên: “Tiểu thư, Hoang Châu Vương hình như không giống
những tên quan lại không ra gì của triều Đại Hại”
Tô Kỳ cũng nhìn bóng lưng Hạ Thiên: “Không giống chỗ nào?”
Hai mắt thiếu nữ mặc da thú lấp la lấp lánh: “Hình như hẳn rất yêu quý người của vương phủ Hoang Châu.”
“Hắn lúc này trông rất đau lòng!” Tô Kỳ khẽ hỏi: “Tiểu Vi, tại sao ngươi biết?”
Tiểu Vi nghiêm túc trả lời: “Biết thì biết thôi!”
Tô Kỳ sửa lại cho đúng, nói: “Đó gọi là có tình có nghĩa, không phải là đa tình!”
Tiểu Vi ngây thơ nói: “Dù sao cũng cùng một nghĩa!”
Tô Kỳ vươn tay búng nhẹ vào trán Tiểu Vi: “Bảo ngươi thường ngày đọc nhiều sách vào, càng nói càng không làm, giờ đến dùng từ cũng khác hẳn nghĩa luôn!”
Tiểu Vi cười xấu hổ, làn da màu lúa mạch dưới ánh mặt trời xinh đẹp rạng rỡ: “Tiểu thư, vị vương gia này quả thực không giống người thường!”
“Khi đánh giặc, hắn có thể xung phong liều chết làm gương cho binh sĩ, dũng mãnh vô cùng!”
“Đối với kẻ địch, hắn đuổi tận giết tuyệt, tuyệt đối không. nương tay, sắt thép máu lạnh!”
“Nhưng vừa rồi ta thấy hẳn tự mình chữa thương cho thủ hạ, dáng vẻ cẩn thận kia dịu dàng cỡ nào, khiến ta không thể †in nổi đó là một đôi tay cầm chiến đao!”
“Hiện giờ, hắn lại hạ thấp thân phận tế thủ hạ đã chết của mình.”
“Người như vậy, đến ta cũng muốn theo hầu
'Tô Kỳ không kìm được lại búng trán nàng ấy: “Nha đầu nhà ngươi, có phải thấy Hoang Châu Vương tuấn mỹ, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta rồi phải không?”