Nàng ta hít một hơi thật mạnh, cơ thể lảo đảo, bắt đầu lần ám sát thứ bal
Vào lúc này.
Nàng ta tin tưởng thực lực của bản thân có thể làm thịt tên Hoang Châu Vương phế vật này chỉ trong một nhát kiếm!
Kiếm là thứ vũ khí giết người. Tại thời điểm này.
Hạ Thiên đã rút trường đao của mình ra, trực tiếp chặn thanh kiếm đâm tới.
Đương nhiên.
Hắc y nhân đã bị tên nỏ bắn xuyên qua cơ thể, toàn thân đau đớn, khiến công lực của nàng ta giảm đi rất nhiều: “Phế vật, ngươi không có chân khí nội gia, còn dám va chạm binh khí với ta, đúng là đang muốn tìm đường chết!”
“Buông tay!”
“Choang..."
Trường kiếm của hắc y nhân va chạm với trường đao của Hạ Thiên.
Đao trong tay Hạ Thiên vẫn được giữ chặt như trước.
Thế nhưng, kiếm đã gấy!
Đao của Hạ Thiên trực tiếp tiến về phía trước, đâm xuyên ngực của hắc y nhân, chân giãm một bước, thuận thế đẩy mạnh, đóng đỉnh hắc y nhân lên giá trống trận.
Lúc này.
“Phụt...”
Hắc y nhân phun ra một ngụm máu tươi, tấm vải đen trên đầu rơi xuống, mái tóc đen tung bay trong gió.
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa lộ ra, miệng dính đầy máu tươi, đau đớn xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.
Hạ Thiên lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai2”
Trong mắt nữ tử tràn đầy hận ý: “Thánh nữ Tung Hoành Đồ Kiều Kiều!”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta rũ xuống, nhìn trường đao xuyên qua ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Tại sao, lại
là ngực ta bị thương?”
Hạ Thiên sửng sốt: “Còn có ai làm ngực ngươi bị thương à?
“Ha ha ha...” Cơ mặt Thánh nữ Tung Hoành run rẩy: “Lúc trước ta theo dõi đoàn xe Hoang Châu của ngươi, bị một nữ tử điên dùng
kiếm đâm vào ngực!”
“Không ngờ hôm nay gặp được ngươi, vẫn bị đâm xuyên qua ngực!”
“Ông trời, ngươi đang đùa giỡn ta sao?”
“Tại sao mỗi lần bổn thánh nữ chạm trán với đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương đều sẽ bị thương ở ngực?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không!”
“Lần này ngươi không bị thương.”
“Lần này là chết!”