Tàng Cửu không tin: “Vậy ngươi nói thử xem đây là cách luyện binh kiểu gì?”
Tân Hồng Y nhếch miệng lên đầy xấu xa: “Đây gọi là luyện binh kiểu luyện bừa!”
“Ha ha ha..."
“Bởi vì, sư phụ nhà ngươi chỉ đang luyện bừa mà thôi!”
“Hắn thật sự cho rằng chạy bộ, đứng như người gỗ hay dùng thương đâm tới đâm lui là có thể huấn luyện nên một đội quân lớn tinh nhuệ hay sao?”
“Đúng là ngây thơ.”
“Hắn nghĩ đây là trò trẻ con chắc?”
Tàng Cửu lạnh nhạt ăn miếng trả miếng: “Nhưng mà các binh sĩ đều tu luyện phương pháp hít thở của Bất Lão Hồi Xuân Công nữa mà.”
“Chẳng lẽ tu luyện cách hô hấp của công pháp cảnh giới Tông Sư mà cũng không thể luyện nên một đội quân vững mạnh được hay sao?”
“Lễ nào công pháp của ngươi là giả?”
Câu này quả là đã xát muối vào vết thương của Tân Hồng Y.
Bất Lão Hồi Xuân Công là công pháp trấn phái của học. phái Trường Sinh nhưng hiện tại nó đã trở thành võ học phổ thông mà binh lính Hoang Châu nào cũng được học.
Nghĩ tới chuyện này, trái tim Tân Hồng Y như thể bị vô số con rắn độc cắn xé.
Nếu như có một ngày nàng ta thoát khỏi tình cảnh này, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho Hoang Châu vương.
Nàng ta xin thề với trời. Nhất định sẽ không buông tha.
Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng hô của Hạ Thiên: “Mới luyện thương mà đã muốn mắt nhìn tới đâu, lòng nghĩ thế nào là thương sẽ đâm tới đó thì hơi khó với các ngươi.”
“Nhưng chỉ cần các ngươi hít thở theo cách mà bản vương đã dạy.”
“Thì các ngươi sẽ có thể làm được
“Nào, hít thở theo ta, vừa đâm vào quả bóng vừa giữ nguyên nhịp thở, một hai một, hít vào ba lần, thở ra một lần, ba giây hít thở một lần, cứ thế lặp đi lặp lại...”
Lúc này, hai mắt Tân Hồng Y bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp không già bừng bừng lửa giận: “Bản tông nhịn! Bản tông nhịn! Sớm muộn gì bản tông cũng sẽ báo thù này.”
“HừI” Tàng Cửu nói đầy khiêu khích: “Sức sống và sức mạnh
trong người ngươi đã bị sư phụ ta phong ấn rồi, ngươi không cam lòng thì có thể làm được gì chứ?”
“Nếu như ngươi không cam lòng thì cứ việc rút kim ra đi.”
“Muốn chết thì cứ tự nhiên.”