Đội xe của phủ Hoang Châu Vương rất dài.
Từng chiếc xe ngựa đi qua sau lưng Hạ Thiên, mọi người ngồi trên xe ngựa đều giật mình.
Vương gia đang cùng cởi trần tập luyện với trượng phu hoặc là nhi tử của bọn họ!
Vương gia đích thân huấn luyện người thân của bọn họ. Phải chăng mộ tổ nhà bọn họ đã bốc khói xanh rồi?
Đối với nhà bọn họ thì đây là vinh hạnh vô cùng lớn lao.
Trên xe ngựa, gia trưởng các nhà thầm quyết định, chờ Vương gia huấn luyện xong, nhất định phải nói mấy lời với người nhà họ.
Còn cụ thể là nói gì thì mỗi nhà đều có cách nói riêng. Bồng nhiên, mắt một cụ già bỗng sáng lên: “Không phải Bạch tổng quản đã nói là Vương gia từng nói một từ rất lạ là “thêm đầu” hay sao?”
“Từ đấy có nghĩa là cổ vũ người khác.”
Một thiếu phụ gầy yếu ngồi bên cạnh mắt sáng lên: “Đúng vậy, từ đó đúng là thêm dầu.”
“Nhi tử của ta, thêm dầu, nhớ tập luyện cho tốt, đừng để bị tụt lại phía sau, đừng làm nhà mình mất mặt!”
Lập tức, cả đội xe đua nhau reo lên:
“Thêm dầu! Thêm dầu! Thêm dầu!”
Một cụ già hô: “Nhi tử của ta, đã vào quân doanh của phủ Hoang Châu Vương rồi thì đừng sợ khổ, cố gảng học hỏi bản lĩnh của Vương gia, sau này bảo vệ Hoang Châu của chúng ta, bảo vệ Vương gia, bảo vệ nhà mình!”
Một thiếu phụ xinh đẹp hô: “Thất ca, cố gắng chăm chỉ tập luyện, nếu như chàng thua kém mọi người trong đội thì đến Hoang Châu rồi đừng mơ được trèo lên giường của ta.”
“Ha ha ha...”
Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương cười to.
Có nam nhân tương đối thân thiết với đôi phu thê này trêu: “Thất tẩu, nếu tẩu bỏ Thất ca thì có thể để mắt tới đệ được không?”