Tư Mã Qua không hiểu: “Là sao ạ?”
Tư Mã Lan cười nhạt một tiếng: “Nữ nhi của ông ta, Lý Phù Dung được Vương gia cứu, sau khi trở về, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm với Vương gia.”
“Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ chứ?”
“Cho nên, ông cụ của Lý gia muốn giúp nữ nhi chiếm được vị trí trắc phi của phủ Hoang Châu Vương”
“Nhưng Vương gia không có ý gì với nàng ta.”
“Ta tin Vương gia.”
Tư Mã Qua chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Tiểu thư, vậy còn chuyện trên xe ngựa thì sao?”
“Tiểu thư không lại đó kiểm tra tình hình ư?”
“Hoặc là chui vào xe ngựa đề phòng bọn họ củi khô lửa bốc.
Tư Mã Lan quay đầu ngựa lại: “Ta tin tưởng hắn”
“Hắn muốn cởi áo của nữ tử kia nhất định là có lý do phải cởi ra, nhất định là có thâm ý gì đó.”
Tư Mã Qua không còn biết nói gì nữa.
Tiểu thư bị trúng tình độc của Hoang Châu Vương ư?
Đúng là niềm tin mù quáng.
Trắc phi ư?
Tuyệt đối không được.
Tư Mã Qua suy nghĩ lung tung một hồi.
Bỗng nhiên.
Trong xe ngựa vang lên tiếng nói yêu kiều của Tân Hồng Y: “Có điều, nếu Vương gia muốn mượn cớ chữa thương để nhìn thân thể của nô gia thì nô gia cũng không phản kháng.”
“Dù sao hiện tại nô gia cũng đang bị trọng thương, tay chân bị gãy, không thể phản kháng, Vương gia muốn làm gì thì làm đi”
Lập tức, Tư Mã Lan ghìm dây cương ngựa đứng lại, không đi tiếp cũng không lùi lại, säc mặt lạnh lùng, không rõ đang. nghĩ gì.
Tư Mã Qua cắn răng nghiến lợi mắng: “Đồ yêu tinh vô liêm sỉ”
“Hít....”
Tư Mã Lan hít thở, thầm cắn răng: “Tiểu Qua, đừng nói nhiều, tiểu thư ta vẫn tin tưởng Vương gia.”
Nhưng nàng xoay đầu ngựa, tiếp tục đi theo sau xe ngựa Hạ Thiên: “Ta thật sự tin tưởng Vương gia.”
“Ngươi cũng nhất định phải tin tưởng.”
Tư Mã Qua: “..."
Lúc này. Trong xe ngựa. Bầu không khí giằng co đã bị đánh vỡ.