Bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Sau khi nghe thấy lời này của Hạ Vân Tiêu, đại quản gia có chút sửng sốt, bởi vì Hạ Vũ nói gì đi chăng nữa cũng là nhi tử ruột của ông ta!
Đại quản gia liền khuyên ngăn: “Lão gia, dù sao Vũ thiếu gia cũng là cốt nhục của người, hơn nữa cũng lập được công lớn cho Hạ gia chúng ta...”
“Hành động lỗ mãng, cư xử tàn bạo, ai có thể biết sau này nó sẽ còn làm ra chuyện kinh thiện động địa gì nữa?” Hạ Vân Tiêu lạnh lùng cắt ngang câu nói của ông ấy, rồi nói tiếp: “Chính là nó có chút công lao đối với Hạ gia, nên ta mới nương tình không đánh gãy chân nó. Nội trong chiều nay, bảo nó nhanh cút khỏi Hạ gia!”
“Vâng!” Đại quản gia thở dài, xoay người rời đi.
Nhìn thấy ông ấy rời đi, Hạ Vân Tiêu vẫn còn đứng đó với vẻ mặt tối sầm, cuối cùng chửi một câu “nghiệt súc”, rồi cũng quay người rời khỏi đại sảnh.
Chuyện xảy ra ở Hạ gia rất khó để giữ bí mật.
Đặc biệt đối với Từ gia từ lâu đã cài người của mình vào Hạ gia. Từ gia chủ vẫn đang dùng bữa thì có người ở phía sau lưng đã nói nhỏ vào tai ông ta.
“Thế à!” Từ gia chủ có bộ râu ngắn màu đen, khí chất dữ tợn, khuôn mặt hung hãn, được mọi người gọi là “Từ Lão Hổ”.
Năm đó Hạ Vũ ở núi Hồng Nhai, hắn không những lấy đi quyền khai thác một trăm năm của núi Hồng Nhai, mà còn đánh chết tài năng kiệt suất của Từ gia là Từ Huân.
Mất đi Từ Huân, Từ gia đến tận bây giờ cũng không còn người nào có thể bước vào tông môn để tu hành được nữa, vậy nên cả Từ gia đều hận Hạ Vũ.
Ông ta vui mừng khôn xiết khi nghe tin Hạ gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Vũ.
Thế nhưng Từ Lão Hổ vẫn không dám mạo hiểm.
Hạ Vân Tiêu vừa tiến vào Linh Tuyền Cảnh, khí thế rất cường đại, bây giờ đang lập thị uy, Từ Lão Hổ không dám quá nóng vội.
Lỡ như việc Hạ Vũ bị đuổi ra ngoài, chỉ là cái bẫy do Hạ Vân Tiêu giăng ra thì sao?
Từ Lão Hổ trầm ngâm một lát rồi đứng dậy, nâng ly lên nói: “Vân Tiêu huynh, tiểu đệ chúc tu vi của huynh ngày càng cường đại.”
“Được!” Hạ Vân Tiêu cười lớn, cũng đứng dậy nâng ly lên.
Thế nhưng, Từ Lão Hổ cũng không vội uống rượu mà lại hỏi: “Vân Tiêu huynh, ta vừa nhận được tin nói rằng nhi tử của huynh là Hạ Vũ đã tỉnh rồi?”
“Hạ Vũ tỉnh rồi?” Sắc mặt các tộc trưởng có mặt ở đó đều thay đổi.
Hạ Vũ năm đó dẫn theo con cháu và người hầu của Hạ gia đi chinh phục núi Hồng Nhai, một trận thành danh, tám năm rồi vẫn còn được truyền tụng, ở thành Liễu Kinh này có ai mà không biết chứ?
Thế là tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Hạ Vân Tiêu.
Hạ Vân Tiêu không muốn giấu diếm, loại chuyện này ông ta có muốn giấu cũng không được.
Ông ta lắc đầu thở dài: “Gia môn bất hạnh, lại sinh ra một loại nghiệt súc như vậy, để các vị chê cười rồi.”
“Hả? Làm sao vậy?” Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Dù sao Hạ Vũ cũng là nhi tử ruột của Hạ Vân Tiêu, hơn nữa cũng vì Hạ gia mà hôn mê, may mắn thay bây giờ hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, tại sao Hạ Vân Tiêu lại có thái độ như vậy?
Ngay lập tức, có vài kẻ xấu xa đã đến thêm dầu vào lửa, kể lại chuyện ầm ĩ của Hạ gia.
“Cái gì, hóa ra là như thế? Hạ Vũ này cũng quá ngạo mạn rồi!”
“Khó trách Hạ Vân Tiêu lại muốn đuổi hắn ra ngoài, thủ đoạn này thật là tàn nhẫn!”
“Hạ Vũ này hôn mê đã tám năm, thế mà vừa tỉnh lại, đã tàn bạo giết người? Nói hắn không phải kẻ độc ác, ta cũng không tin!”
Nghe thấy những người xung quanh bắt đầu bàn tán, Từ Lão Hổ lại nói: “Vân Tiêu huynh, ta chỉ muốn hỏi một câu, sau khi Hạ Vũ rời khỏi Hạ gia, huynh thật sự không còn quan tâm đến hắn nữa?”
Ông ta rất xảo quyệt, không hề nhắc đến trận chiến ở núi Hồng Nhai nửa lời.
Quả nhiên, Hạ Vân Tiêu gật đầu nói: “Các vị, ta ở đây chính thức tuyên bố với mọi người! Sau khi Hạ Vũ rời khỏi Hạ gia, nó không còn là người của Hạ gia nữa. Ta và nó sẽ cắt đứt quan hệ cha con, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt! Sau này nó ở bên ngoài làm ra loại chuyện gì, cũng không hề liên quan đến Hạ gia ta.”
“Được!” Từ Lão Hổ cười lớn.
Mối thù bao nhiêu năm của Từ gia, cuối cùng cũng có thể báo thù cho Từ Huân được rồi.
“Vân Tiêu huynh, tiểu đệ kính huynh một ly!”
Từ Lão Hổ uống một ngụm rượu trong ly, sau đó cúi đầu phân phó với kẻ bên cạnh vài câu.
Kẻ đó ngay lập tức quay người rời đi.
Bất cứ ai cũng có thể đoán ra kẻ đó chuẩn bị làm cái gì.
Nhìn thấy quyết định này của Hạ Vân Tiêu, mỗi đại gia chủ đều có những suy nghĩ của riêng mình, có người âm thầm lắc đầu, vì cho rằng Hạ Vân Tiêu thật khắc nghiệt và tàn nhẫn, nhưng có kẻ lại cảm thấy Hạ Vân Tiêu làm rất đúng, hành động của Hạ Vũ rất tàn độc, không thể nào tha thứ được.
Cùng lúc đó, ở hậu viện của Hạ gia.
“Nguyệt Hương, lão gia nói thế nào?” Đôi mắt của nhị phu nhân đỏ hoe, đang tức giận ngồi ở bên cửa sổ.
Đệ đệ bị giết, tâm trạng của bà ta đương nhiên không tốt, thế nhưng cũng không náo loạn làm gì, bà ta đang chờ động thái của Hạ Vân Tiêu.
“Lão gia nói sẽ làm chủ cho phu nhân.” Nha hoàn cung kính nói tiếp: “Hơn nữa lão gia còn ra lệnh cho đại quản gia, lập tức đuổi một nhà ba người bọn họ ra khỏi Hạ gia, trong buổi chiều nhất định phải cút đi.”
“Đuổi đi thì có tác dụng gì chứ? Đệ đệ của ta bị tên súc sinh đó giết chết rồi!” Nhị phu nhân tức giận đập bàn gào lên.
Đúng lúc này, một nha hoàn khác đi vào bẩm báo: “Phu nhân, vừa rồi trong đại điện, gia chủ Từ gia đã công khai hỏi chuyện này, có lẽ Từ gia sắp ra tay với Hạ Vũ!”
“Súc sinh!” Sắc mặt nhị phu nhân cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Tuy nhiên, Hạ Vũ đã tự tay giết chết đệ đệ của bà ta, vậy nên để người khác báo thù thay cho mình, bà ta vẫn có chút không cam lòng.
Bà ta suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một miếng ngọc bội, nói: “Nguyệt Hương, cầm lấy tín vật này rồi quay về nhà ta một chuyến, để bọn họ...”
“Vâng.” Nha hoàn Nguyệt Hương đáp, rồi xoay người rời đi.
Trong mắt nhị phu nhân lóe lên tia sát ý: “Tiểu súc sinh, ta vốn chỉ muốn đuổi ngươi ra khỏi Hạ gia, nhưng không ngờ ngươi lại muốn tìm đường chết.”
Tiểu viện của thứ phu nhân.
Hạ Vũ vẫn ngồi khoanh chân đả tọa, nhìn có vẻ như đang tu luyện nhưng thực chất hắn đang nằm mơ.
“Mỹ Nhân sư tôn, như vậy có nghĩa là mục đích cuối cùng của “Hư Không Cửu Kiếm Kinh” này chính là tạo ra chín thanh kiếm tiên?” Trong Vân Đình, Hạ Vũ rất tò mò.
“Sai!” Mỹ Nhân sư tôn đáp: “Tạo ra chín thanh kiếm tiên chỉ là bề ngoài mà thôi, mục đích cuối cùng của nó là sử dụng chín thanh kiếm tiên này để khởi sinh một thế giới chứa đựng chín đại nguyên tố!”
“Tạo ra một thế giới trong cơ thể sao?!” Hạ Vũ sửng sốt.
Thực lực vốn có của hắn chỉ là Hậu Thiên tầng thứ tám, biết rất ít về việc tu hành.
Mặc dù đã ở cùng Mỹ Nhân sư tôn được tám năm, mưa dầm thấm lâu nên cũng hiểu biết thêm được nhiều thứ, thế nhưng loại công pháp có thể tạo ra một thế giới bên trong cơ thể này, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Mỹ Nhân sư tôn cười nói: “Đương nhiên rồi, đừng quên đây là một phần công pháp đế cấp, làm sao có thể bình thường được.”
“Công pháp đế cấp sao?” Hạ Vũ có chút mơ hồ.
Nếu như hắn biết phụ thân của mình còn đang sầu não làm thế nào để đạt được công pháp hoàng cấp, thì hắn nhất định sẽ biết công pháp đế cấp quý giá đến mức nào.
Mỹ Nhân sư tôn nói: “Đối với những công pháp cơ bản trên thế gian này, ở Tiểu Thiên Thế Giới được phân thành bốn tầng: thiên, địa, huyền, hoàng; Trung Thiên Thế Giới cũng chia thành bốn tầng: đan, siêu, thần, thánh; đến Đại Thiên Thế Giới lại có bốn tầng khác là: hầu, vương, hoàng, đế. Công phu đế cấp, còn được gọi là công pháp phong đế cấp, là công pháp lợi hại nhất mà vi sư biết.”
“Hóa ra là như thế!” Hạ Vũ kinh hãi.
Hắn không ngờ rằng công pháp này lại quý giá như vậy, càng không thể tin được sư tôn thế mà lại đem công pháp đỉnh cấp như thế này truyền thụ lại cho hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!