Mộc Cẩn Hiền đắng chát cười cười, "Hạo Hi, tôi thích cậu, rất thích cậu."
Trác Hạo Hi bất đắc dĩ nở nụ cười, kiếp trước cầu được nói chuyện cũng không cầu được, kiếp này rốt cuộc cũng đạt được, nhưng cậu lại không cần, "Học trưởng, tôi không thích anh."
Mộc Cẩn Hiền nắm lấy cánh tay Trác Hạo Hi, "Cậu hận tôi không thích cậu có phải không? Cậu chỉ là chọc tức tôi thôi đúng không?"
Trác Hạo Hi có chút bất đắc dĩ kéo mở tay Mộc Cẩn Hiền ra, thở dài, rất nghiêm túc nói: "Học trưởng, tôi thật sự không có tình cảm với anh."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi thật sâu, "Cậu là nghiêm túc?"
Trác Hạo Hi trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, "Tôi nghiêm túc, thật sự nghiêm túc."
Mộc Cẩn Hiền cực lực nhìn Trác Hạo Hi muốn nhìn ra một chút biều tình khác trêи mặt cậu, trong lòng nổi lên cuồn cuộn lạnh lẽo."Hạo Hi, cậu thật tuyệt tình!"
Trác Hạo Hi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Ừm, tôi rất tuyệt tình, tôi so với tiểu sư muội Lệnh Hồ Xung còn tuyệt tình hơn." Cho nên anh vẫn là nhanh lên một chút té ra chỗ khác.
Mộc Cẩn Hiền nắm lấy tay Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, cậu tuyệt tình không sao, tôi có tình cảm với cậu là được rồi, tôi bây giờ bắt đầu theo đuổi cậu có được không?"
Trác Hạo Hi đầu lắc giống trống lúc lắc, "Không được, mộc học trưởng, lúc tôi theo đuổi anh, anh cảm nhận được cái gì? Có phải cảm giác bên người luôn luôn có con ruồi đang bay, à không, là con muỗi đang bay, ong ong ong, rất đáng ghét phải không?" So với con ruồi, vẫn là con muỗi càng đáng ghét hơn, con muỗi sẽ hút máu a!
Mộc Cẩn Hiền nhìn mặt Trác Hạo Hi, quả thực lúc trước Trác Hạo Hi theo đuổi hắn, hắn cũng cảm giác bên cạnh như có một con muỗi cả ngày vây quanh mình, nhưng bây giờ đột nhiên con muỗi bay mất, thế mà hắn không quen.
Trác Hạo Hi nhìn vẻ mặt Mộc Cẩn Hiền, "Trong lòng không muốn thì đừng cố gượng ép mình."
Mộc Cẩn Hiền nhìn vẻ mặt sinh động của Trác Hạo Hi, cười cười, "Hạo Hi, tại sao cậu lại thấy mình tầm thường như vậy? Cậu so với con muỗi thì Hạo Hi cậu so với con muỗi đáng yêu hơn nhiều, ở trong mắt học trưởng cậu là bé chim cánh cụt đáng yêu."
Trác Hạo Hi mờ mịt nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Tôi mập đến như vậy sao?" Chim cánh cụt a! Đi trêи đường đung đưa.
Mộc Cẩn Hiền vuốt vuốt đầu Trác Hạo Hi, "Cậu chính là chú chim cánh cụt thon thả."
Trác Hạo Hi nhéo nhéo cái mũi, Mộc Cẩn Hiền chính là Mộc Cẩn Hiền, dù cho nói láo thì mặt vẫn không đổi sắc, "Cẩn hiền học trưởng, tôi nói nhiều như vậy, anh một câu đều không có nghe lọt tai?"
"Cậu như con muỗi cũng ở bên tai tôi bay lâu như vậy, hiện tại thì đến phiên tôi." Mộc Cẩn Hiền âm trầm nói.
Đuôi cáo lộ ra, quả nhiên Mộc Cẩn Hiền gia hỏa này vẫn là đem mình làm con muỗi, "Học trưởng, anh vừa rồi còn nói tôi là chim cánh cụt."
Mộc Cẩn Hiền biến sắc, lập tức khôi phục như thường, "Tự cậu nói chính cậu là con muỗi."
"Nhưng mà, hiện tại là anh nói." Trác Hạo Hi vô tội nói.
Mộc Cẩn Hiền lơ đễnh nói: "Tôi muốn nói sao thì nói thế đấy."
Trác Hạo Hi gật gật đầu, người này không thèm nói đạo lý đã quen, ngay cả không thèm nói đạo lý cũng hùng hồn như thế, "Học trưởng, đến phiên anh? Anh là đang nói, đến phiên anh tới làm con muỗi sao?"
Mộc Cẩn Hiền nhìn vẻ mặt Trác Hạo Hi, cắn răng nói: "Nếu như cậu nhất định muốn nghĩ như vậy, thì tôi cũng nghĩ thế."
Tục ngữ nói, lên núi dễ dàng, xuống núi khó, thành đôi dễ dàng, chia tay khó, Mộc Cẩn Hiền lúc nào lại giống như keo con chó, rửa thế nào cũng không rửa sạch được a!
Trác Hạo Hi thổi gió lạnh, có chút rầu rĩ, "Học trưởng, kỳ thật tôi di tình biệt luyến, tôi cùng người khác yêu nhau đã rất lâu rồi, chỉ là anh không biết."
Mộc Cẩn Hiền âm hiểm cười nhìn Trác Hạo Hi, vẻ mặt gió thổi báo giông bão sắp đến, "A, thật sao? Ai vậy! Tại sao không cho tôi biết."
Ánh mắt Trác Hạo ở trong sân nhìn sang, tìm được gương mặt không tính là quen lắm, Trác Hạo Hi giơ tay chỉ, "Là y."
Mộc Cẩn Hiền hảo chính dĩ hạ (*) mà nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, cậu khẳng định người ta quen biết cậu?"
(*) Hảo chỉnh dĩ hạ: là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên.
Trác Hạo Hi có chút bất mãn nhìn Mộc Cẩn Hiền, người này luôn luôn tràn đầy tự tin như vậy mà nhìn cậu, cứ như mình là thứ tôm tép nhãi nhép.
Trác Hạo Hi nhướng mày, ánh mắt lộ ra mấy phần hung ác, "Anh ấy đương nhiên là quen biết tôi."
Trác Hạo Hi dứt lời, hướng thẳng đi đến Mạc Ninh Viễn ở đằng xa, kéo tay Mạc Ninh nói: "Honey, hình như anh chưa có gặp qua bạn trai trước kia của em, tới đây em dẫn anh đi làm quen một chút."
Trác Hạo Hi nhẹ nhàng ở bên tai Mạc Ninh Viễn nhỏ giọng thầm thì một câu, "Giúp đỡ một chút, tôi thành công vứt bỏ hắn, ngày mai đãi anh bữa tiệc lớn."