Tiêu Manh lo lắng nói: "Chắc tại cha ăn nhiều nên bị đau răng đấy, mặc dù đồ ăn ở đây ngon thật, nhưng cha cũng đừng ham ăn đến thế chứ!"
Tiêu Sở trừng Tiêu Manh: "Ham ăn? Con mới là đứa ham ăn đó! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi."
Tiêu Manh bĩu môi: "Nói xạo, nhìn tướng ba là biết ăn nhiều rồi."
Tiêu Sở hừ lạnh, mình ăn cơm hơn mấy chục năm, đương nhiên phải lớn hơn quỷ nhỏ đó chứ sao.
Mạc Ninh Viễn nhìn khuôn mặt bánh bao đáng yêu của Tiêu Manh, trái tim đột nhiên trở nên mềm nhũn: "An An, đứa bé này thật sự đáng yêu quá, làm người ta vừa nhìn đã thích rồi."
Lạc Hoài An cười đắc chí: "Phải không?"
Mạc Ninh Viễn nhìn vào mắt Tiêu Manh gật đầu: "Đương nhiên, đó giờ tôi luôn nghĩ con nít rất phiền phức, trừ việc biết khóc lóc với quậy phá ra thì chẳng làm gì được hết, nhưng đến khi gặp được nhóc con nhà cậu, tôi mới biết thì ra con nít cũng có thể đáng yêu đến thế."
"Vậy nếu cậu thích, thì tôi cho cậu làm cha nuôi của thằng bé nhé." Lạc Hoài An hào phóng nói.
Tiêu Sở cả kinh: "Em đang nói gì đó?" Cho dù mình thấy hơi chướng mắt thằng con mình, nhưng dâng tận miệng người khác như thế hắn cũng thật sự rất tiếc.
Lạc Hoài An liếc Tiêu Sở: "Sao? Anh có ý kiến? Tiểu Manh là con em, có nhận hay không là quyền của em, con nó được nhiều người thương thì có gì không tốt đâu?"
Tiêu Sở cười xòa: "An An hiểu lầm ý của anh rồi, anh chỉ nghĩ Mạc tiên sinh còn trẻ thế này, thay vì nhận con mình làm con nuôi, thì sao bây giờ Mạc tiên sinh không đi tìm nửa kia của mình đi sẽ tốt hơn!"
Lạc Hoài An quay đầu lại do dự nhìn Mạc Ninh Viễn: "Mấy năm nay cậu có vừa ý ai không?"
Anh hùng Ninh Viễn chống cằm: "Thực ra nếu chỉ tìm người kết hôn thì cũng không cần vừa ý đâu, bây giờ tình cảm cả hai chỉ cần chiếm 30% cũng đủ rồi, ngoài ra thêm các nhân tố phát sinh khác cũng có thể chiếm 10%. 60% cổ đông lớn còn lại, chủ yếu là về mặt tài chính và xã hội quyết định, bởi gia đình chỉ lập ra để hỗ trợ tài chính cho nhau, nên gia đình có bình yên hạnh phúc hay không là phải nhờ hết vào phần cổ đông lớn đó mới yên ổn được."
Lạc Hoài An chớp mắt : "Cậu học nói chuyện có tri thức từ khi nào vậy? Tôi nghe không hiểu."
Mạc Ninh Viễn mỉm cười: "Chuyện tình cảm quá hư ảo, lòng người cũng dễ thay đổi, một giây trước còn yêu nhau say đắm, nhưng đến một giây sau thì không chừng biến thành kẻ thù lúc nào không hay, nếu chỉ muốn tìm một người sống với ta cả đời, thì tốt nhất nên tìm người môn đăng hộ đối với mình, trên đời này, không tồn tại thứ tình cảm vĩnh hằng, nhưng lợi ích vĩnh hằng thì có, chỉ cần hai bên đều được lợi, thì dù có thế nào cũng không thể chia cắt được."
Lạc Hoài An nhìn Mạc Ninh Viễn, khẽ lắc đầu: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì, nhưng có điều tôi thấy nếu muốn tìm một người sống với ta cả đời này, thì ít ra cũng phải vừa mắt mình một chút, nếu đến cả chuyện đó cũng không làm được, suốt ngày nhìn người ta ngứa mắt, thế thì sợ cũng chẳng được bao lâu!"
Mạc Ninh Viễn nhẹ gật đầu: "Cậu nói cũng đúng, ít ra cũng phải vừa mắt mới được."
Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở, không nhịn được mà hỏi: "Vậy bây giờ An An nhìn hắn vừa mắt sao?"
Lạc Hoài An sửng sốt, trái tim Tiêu Sở như bị treo trên ngọn cây: "Chuyện này... Miễn cưỡng thì cũng tạm."
Tiêu Sở thầm mừng trong lòng, lại cũng thoáng thất vọng, mừng vì cuối cùng coi như là vừa mắt, thất vọng là chỉ miễn cưỡng tàm tạm thôi.
Mạc Ninh Viễn buồn cười nhìn Lạc Hoài An: "Tàm tạm à?! Lẽ nào cậu không muốn tìm ai tốt hơn sao?"
Lạc Hoài An mỉm cười "Một ngày nọ, Plato hỏi Socrates: Thưa thầy, tình yêu là gì? Socrates nói: Ta sẽ dẫn con đến một cánh đồng lúa gần đây, con hãy hái một cuống lúa đẹp nhất mà con tìm được, nhưng điều kiện là —— con không được quay đầu lại và chỉ được hái một cuống thôi. Thế là Plato làm theo lời thầy dặn. Nhưng hồi lâu sau, hắn trở lại với hai tay trống trơn."
"Socrates hỏi tại sao hắn lại về tay không?"
"Plato đáp: Lúc con vừa đặt chân xuống cánh đồng, đã thấy được vài ngọn lúa trông rất đẹp, nhưng con lại nghĩ, con sẽ tìm được cái đẹp hơn ở phía trước ngay thôi, nhưng khi con tiếp tục tìm kiếm, thì lại cảm thấy không có cuống lúa nào đẹp hơn cuống ban nãy cả, thành ra cuối cùng con không có thứ gì để mang về hết."
Mạc Ninh Viễn không hiểu nhìn Lạc Hoài An.
Lạc Hoài An nhún vai: "Dù sao tôi cũng đã qua cái thời xuân sắc kia rồi, bởi vậy bây giờ cũng hoa tàn ít bướm." Lạc Hoài An giả vờ tiếc nuối sờ mặt mình: "Thế nên bây giờ không phải là lúc tôi chọn người khác, mà là người khác chọn tôi."
Tiêu Sở vội nói: "An An đừng lo, dù cho em có thế nào, anh vẫn mãi một lòng yêu em."
Lạc Hoài An lạnh lùng lườm Tiêu Sở, bấy giờ hắn mới nhận ra vấn đề, nếu nói như thế thì chẳng phải hắn gián tiếp thừa nhận An An hoa tàn ít bướm hay sao?
Mạc Ninh Viễn đảo mắt qua nhìn, an ủi: "An An đừng tự ti, cậu phải tin cậu vẫn còn quyến rũ lắm, ai dám mở miệng nói cậu hoa tàn ít bướm vậy chứ! Mấy đứa nghệ sĩ trong công ty tôi còn không có cửa với cậu nữa mà."
Lạc Hoài An nhướng mày, liếc mắt đưa tình nhìn Mạc Ninh Viễn: "Nghe Ninh Viễn nói vậy, tôi thấy ấm lòng ghê!"
Mạc Ninh Viễn nghĩ ngợi rồi nói: "Chuyện cậu vừa kể, tôi cũng từng được nghe, cũng có một ngày, Plato hỏi Socrates hôn nhân là gì? Socrates bảo hắn vào rừng, chặt một cái cây cao nhất, lớn nhất của khu rừng để làm cây giáng sinh đặt trong nhà. Hơn nữa trong quá trình này cũng thế, hắn chỉ được chặt một lần và đi về phía trước, không được quay lại."
"Sau đó Plato làm theo những lời mà Socrates đã dặn. Lúc này, hắn mang về một cái cây vô cùng bình thường, trông cũng không tươi nhất mà cũng không lớn nhất. Socrates hỏi hắn sao lại đem về một cái cây bình thường như thế?"
"Hắn trả lời: Dựa theo kinh nghiệm lần trước, khi con đã đi được nửa khu rừng nhưng vẫn chưa tìm được thứ gì, lúc ấy, con thấy cái cây này cũng không đến nỗi nào, nên đã quyết định chặt nó mang về, đỡ phải bỏ lỡ, cũng chẳng phải về tay không."
"Nghe hắn nói xong, Socrates đăm chiêu một lúc rồi nói: "Đó chính là hôn nhân!"
Lạc Hoài An ngước mặt lên: "Thì ra cậu cũng thích Socrates."
"Ừm! Ông ấy là người rất tài giỏi mà." Mạc Ninh Viễn đáp.
"Vậy ý cậu muốn nói gì?" Lạc Hoài An hỏi.
Mạc Ninh Viễn uống một ngụm rượu nói: " Hôn nhân chỉ là đường lui của một người mà thôi, còn muốn cuộc đời thêm phong phú thì nɠɵạı ŧìиɦ là xong."
Tiêu Sở híp mắt, hận không thể hất ly rượu trong tay lên mặt Mạc Ninh Viễn, tên khốn đáng ghét, dám dạy hư An An của mình.
Mạc Ninh Viễn dạo bước trên đường, chợt mơ mơ màng màng suy nghĩ, người cả đời không bị ai ràng buộc thì tốt thật, nhưng đôi khi ngẫm lại sẽ thấy rất cô đơn.
Lương Vi gõ cửa đi vào.
Mạc Ninh Viễn chống cằm, ngẩn ngơ nhìn khoảng không vô định.
"Hôm nay Mạc tổng đến sớm, đúng là hiếm thấy nha!" Lương Vi vuốt cằm trêu chọc.
Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, hờ hững nhìn Lương Vi, rồi do dự hỏi một câu: "Anh nghĩ sao về việc tôi cưới vợ?"
Tay Lương Vi chợt run rẩy, làm văn kiện trong tay suýt rơi xuống đất.
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu: "Anh sao thế? Sao vừa nghe tôi nói muốn cưới vợ là anh phản ứng dữ vậy, hay là đó giờ anh yêu thầm tôi?"
Lương Vi tái mặt: "Mạc tổng, nếu ngày nào đó tôi bị mù, thì không chừng còn có khả năng."
Mạc Ninh Viễn tiếc nuối sờ lên gương mặt mình: "Chẳng lẽ tôi như vậy cũng không vừa mắt của anh sao? "
Lương Vi cười lạnh: "Không phải không vừa mắt, mà là rất không vừa mắt."
Mạc Ninh Viễn thất vọng nhìn Lương Vi: "Anh nói thế làm tôi thấy đau lòng quá."
Lương Vi hời hợt đưa văn kiện cho Mạc Ninh Viễn: "Cậu không cần phải vậy đâu, do tôi cũng không có hứng thú với yêu đương thôi, nên không riêng gì cậu, cho dù là người đẹp trai hơn cậu gấp trăm lần, thì tôi cũng chẳng rung động tí nào."
Mạc Ninh Viễn vuốt cằm, hoang mang nói: "Trên đời này có tồn tại người đẹp trai hơn tôi nữa sao?"
Lương Vi nhoẻn miệng cười: "Có chứ, hơn nữa còn có rất nhiều là đằng khác!"
Mạc Ninh Viễn xụ mặt nhìn Lương Vi: "Vi Vi, anh làm tổn thương trái tim nhỏ bé của tôi rồi đó."
Lương Vi đứng thẳng lưng nói: "Trái tim cậu cũng yếu đuối ghê ha Ninh Viễn."
Mạc Ninh Viễn nằm sấp trên bàn, mệt mỏi nói: "Đó giờ tôi không biết anh lại ác độc đến thế."
Lương Vi bĩnh tĩnh trả lời: "Là tại cậu có mắt như mù."
Mạc Ninh Viễn: "..."
Lương Vi nhìn Mạc Ninh Viễn, lãnh đạm hỏi: "Tự nhiên cậu muốn lập gia đình, chẳng lẽ nhìn trúng người nào rồi?"
Mạc Ninh Viễn nhìn gương mặt than đẹp trai đối diện, hỏi: "Vậy anh có lời khuyên gì không?"
"Cưới vợ thì cưới vợ hiền, nếu giám đốc có thể tìm được người vợ tốt, tôi nghĩ áp lực của cấp dưới công ty chúng ta sẽ giảm được một chút, vì sau này, nếu ông chủ có muốn lười biếng thì lười biếng, còn người vợ tốt của cậu tốt nhất nên biết san sẻ công việc với cậu, như vậy cuộc sống mới có thể nhàn hạ hạnh phúc được." Lương Vi chậm rãi nói.
Mạc Ninh Viễn chớp mắt: "Anh nói cũng có lý đó, nhưng sao tôi nghe như anh đang chê tôi vô dụng vậy?"
"Không phải là như, mà là thật." Lương Vi không nể mặt nói.
Mạc Ninh Viễn bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, tên Lương Vi chết tiệt không chừa chút mặt mũi nào cho mình hết, có loại cấp dưới như vậy sao? Thật không hiểu nổi mà.
"Tôi tệ tới vậy hả?" Mạc Ninh Viễn còn đang rối rắm hỏi.
Lương Vi híp mắt: "Mạc tổng không thấy bản thân như vậy là được rồi."