Thôn trưởng đột nhiên có chút nghẹn lời, loại chủ đề này muốn ông ta nói thế nào đây?
Dù sao thôn trưởng cũng là người hơn năm mươi tuổi, bây giờ muốn nói ông ta lợi hại thế nào về phương diện kia, sợ là ngay cả bản thân ông ta cũng không tin.
Thấy thôn trưởng có vẻ khó nói, đương nhiên Lâm Đình cũng hiểu được.
Tiếp theo anh nói đơn giản về tình huống của Lữ Mai Phương, thôn trưởng cũng tỏ ra vô
cùng xấu hổ.
Dù sao để một vãn bối vạch trần loại chuyện này ở trước mặt, hơn nữa còn nói ra như một căn bệnh, quả thật là quá mất mặt.
“Tiểu Đình à, cháu cũng biết chuyện này rồi đây, đến tuổi của chú, cháu nói xem… chú phải làm sao đây?1′, Vương Tiền Tiến lấy lòng nói, trong lời nói cũng tràn đầy vẻ chờ mong.
Cho dù là trong thành phố hay là ở nông thôn, trẻ tuổi hay đã già, đàn ông nào mà lại không muốn oai hùng trên giường đâu?
Lâm Đình bắt mạch chẩn bệnh cho Vương Tiền Tiến một chút, tiếp theo kê một đơn thuốc.
“Chú Vương, chú cứ uống thuốc theo đơn này trước đã, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ có chuyển biến tốt đẹp, uống hết thuốc thì đến tìm cháu, cháu sẽ lại căn cứ vào tình huống của chú để kê đơn Lân nữa!”, Lâm Đình nói, nếu thôn trưởng đã thay đổi xưng hô với anh, Lâm Đình cũng sẽ thay đổi xưng hô với ông ta.
“Được được được, chú nhất định sẽ uống đúng theo đơn thuốc của cháu!”, nói đến đây, Vương Tiền Tiến lạỉ nhìn Lữ Mai Phương đang nằm ở trên giường một chút.
Bây giờ Lữ Mai Phương có chút không
được tỉnh táo, lửa nóng trong người quá mạnh, với tình hình này của bà ta mà không giải quyết, chỉ sợ về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Vương Tiền Tiến nhiều lần nài nỉ Lâm Đình ra tay, cuối cùng Lâm Đình mới đồng ý-
“Chú Vương, làm phiền chú cởi quần áo cho thím, sau đó…”, Lâm Đình lại đưa tay chỉ vào nửa người trên và nửa người dưới: “Tìm khăn hoặc là vải trắng che chỗ này lại, làm xong thì gọi cháu, cháu sẽ châm cứu cho thím!”
Vương Tiền Tiến nghe Lâm Đình nói như vậy, thật ra trong lòng cũng có chút kháng cự.
Dù sao đây cũng là vợ của ông ta, nhưng Lâm Đình là do ông ta mặt dày mày dạn nhờ tới cứu người vợ thứ hai của mình, người ta đã đưa ra yêu cầu, ông ta cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng chứ?
Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Vương Tiền Tiến vẫn gật đầu, trực tiếp làm theo lời Lâm Đình dặn dò.
Lúc Vương Tiền Tiến chuẩn bị, Lâm Đình đi ra bên ngoài.
Anh ở ngoài cửa chính nhìn Vương Hạnh Nhi và Lưu Diễm nấu cơm, thỉnh thoảng Lưu
Diễm còn liếc mắt đưa tình với Lâm Đình, đương nhiên là giấu Hạnh Nhỉ.
Hạnh Nhi nhìn Lâm Đình và Lưu Diễm, luôn cảm thấy hai người có chút là lạ, nhưng lại không nói ra được.
Lâm Đình nhìn hai người nấu cơm, lúc này Hạnh Nhi đang cúi người nhặt rau.
Lâm Đình đưa mắt nhìn qua cổ áo của Hạnh Nhi, chỉ thấy hai con thỏ trắng nhảy nhót tưng bừng, nhoáng một cái lại nhoáng một cái theo động tác nhặt rau của cô ta. Mặc dù không thể thấy được toàn cảnh, nhưng nửa phong cảnh bên trong cũng vô cùng mê người.
Hạnh Nhi ngẩng đầu, đúng lúc chú ý tới ánh mắt của Lâm Đình, liền a một tiếng, vội vàng che kín ngực mình.
Lâm Đình vội vàng quay đầu, ho một tiếng, lúc này Vương Tiền Tiến cũng đã làm xong hết mọi việc theo yêu cầu của anh.
Lâm Đình giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì, sải bước đỉ vào.