“Anh... anh định làm gì vậy?"
Nhìn Giang Tiểu Thần đang đến gần mình, Lưu Dĩnh hoảng sợ ôm lấy mình.
"Không phải các cô muốn xem bằng chứng à?" Giang "Tiểu Thần mỉm cười yếu ớt, đột nhiên nắm lấy tay Lưu Dĩnh, kéo cô ta về phía mình.
Lưu Dĩnh lại hoảng sợ, sau đó hét lên: "AI Lưu manh! Ở đây có người đang giở trò lưu manh, cứu tôi với!!"
Sau khi Lưu Dĩnh hét lên, những người xung quanh đều nhìn chăm chằm vào Giang Tiểu Thần, cùng nhau chỉ trích và mảng mỏ anh.
"Này! Nhóc con, anh điên à! Anh có biết mình đang làm gì không?!"
"Buông cô ấy ra!"
Cậu chủ Huy ở bên cạnh quan sát, cũng không để hai tên vạm vỡ bên cạnh tới giúp Lưu Dĩnh, Giang Tiểu Thần làm loạn như vậy, đột nhiên anh ta nảy ra một tính toán nhỏ nhặt, sẽ để Giang Tiểu Thần ức hiếp Lưu Dĩnh trước, còn mình thì chờ cơ hội để bảo hai tên vạm vỡ xông lên, khi sự việc được giải quyết, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt cho Từ Tinh Tinh, cuối cùng cho dù tối nay anh ta không ngủ được với cô ấy thì sau này vẫn sẽ có một cơ hội để hẹn hò với người phụ nữ này.
Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp năng lực của Giang Tiểu Thần, sau khi Giang Tiểu Thần näm lấy cổ tay của Lữu Dĩnh, anh cũng không buông tay vì tiếng la hét của người khác, thay vào đó, anh mỉm cười và nói: "Các người cứ yên tâm đi, người phụ nữ này không đẹp cũng không có mông, chạm vào cô ta thì chi bằng tự dùng tay tự lực cánh sinh còn sảng khoái hơn."
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, mặt Lưu Dĩnh lập tức đỏ bừng, ngay cả phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được sự xấu hổ, cô ta nhìn Giang Tiểu Thần, nghiến răng nghiến lợi tức giận.
"Anh, anh thật lưu manh, cứ chờ chết đi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”
Vừa nói xong, Lưu Dĩnh lấy điện thoại di động ra băng tay kia và chuẩn bị gọi cảnh sát.
Giang Tiểu Thần thuận thế nhìn Lưu Dĩnh, sau đó trước mặt mọi người cầm lấy chiếc túi xách trên vai cô ta, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì? Nếu thật sự là tôi động tay vào ly rượu, tại sao người phụ nữ này lại có thứ như vậy trên người?”
"Cái... cái gì thế này?!"
Lưu Dĩnh hoảng hốt khi thấy Giang Tiểu Thần lục túi mình lấy ra một túi giấy nhỏ.
"Là cái gì à? Tất nhiên là thuốc rồi, cần kiểm nghiệm không? Mang đi trung tâm giám định xem?”
"Không! Đó không phải của tôi! Tôi không có thứ đó, chính anh bỏ vào túi tôi."
Giang Tiểu Thần cười nói: "Cô này, mọi người đều thấy rõ ràng tôi lấy từ túi cô ra mà, tôi nghĩ không ai ngu ngốc đến mức nghĩ đó là của tôi đâu nhỉ?"
Từ Tinh Tinh nhíu mày, vẻ mặt khó coi nhìn Lưu Dĩnh, tức giận nói: "Lưu Dĩnh, sao cô lại làm thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!