"Nhóc con, ông chủ của tao xuất tinh sớm thật, nhưng cũng không đến nỗi liệt dương, mày không biết thì đừng nói, coi chừng tao giết mày đấy!"
"Ờ... "
Giang Tiểu Thần vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thôi, vì con khỉ ngu ngốc này dường như cũng chẳng xúc phạm gì mình.
Nghĩ vậy, anh nhìn sang Chu Chí Văn, lúc này trên mặt anh †a đầy vạch đen, gân máu nổi cộm lên trên thái dương, đằng đằng sát khí.
"Ông chủ, thăng nhóc này đúng là không coi ai ra gì, cứ để tôi giết nó đi."
"Giết mẹ mày đấy, đồ con khỉ ngu ngốc, nếu không phải thấy mày đánh giỏi thì tao đã cho người bắn chết mày từ lâu rồi!"
"Ông chủ, tôi... " "Cút xuống!" "Vâng ạ."
"Ha ha ha, sếp Chu, người ta chỉ nói sự thật thôi mà, giận dữ mắng chửi làm gì chứ? Tuy nhiên, tôi khuyên anh đừng làm những trò không thiết thực nữa, dù làm nhiều cũng vô dụng thôi." Giang Tiểu Thần cười lớn rồi chỉ vào chính mình: "Vợ tôi ngoài tôi ra, người khác đừng hòng chạm một ngón tay nào vào người cô ấy, chỉ có tôi mới được làm chuyện đó với cô ấy thôi."
"Nhóc con, mày dám cướp người phụ nữ của tao, đợi tao xong chuyện với Tô Nhược Sơ rồi tao sẽ xử mày!"
Chu Chí Văn tức giận đến run người, nhưng để không lộ chuyện liệt dương của mình, anh ta chỉ có thể tạm thời không nói chuyện với Giang Tiểu Thần, mà giả bộ bình tĩnh ngồi sang một bên, đối mặt với Tô Nhược Sơ.
Thấy anh ta sợ hãi, Giang Tiểu Thần cũng thong thả ngồi xuống, sau đó mỉm cười với Tô Nhược Sơ: "Vợ yêu, em thấy đấy, vấn đề đã giải quyết rồi đó. Bí quyết để đánh bại một tên tàn nhãn là phải tàn nhẫn hơn."
"Đừng nói chuyện với tôi!" Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói, không thèm nhìn Giang Tiểu Thần, ngồi trên ghế như một tảng băng lạnh lão.
Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng giận dữ thế? Lúc nấy vấn bình thường mà?
"Hả? Vợ yêu, vành tai em đỏ lắm kìa..." "Im miệng!"
Tô Nhược Sơ lại quát lên, cô hoàn toàn cạn lời với người đàn ông này, thật sự là không biết tém tém cái miệng, chuyện gì cũng dám nói, không hiểu sao mình lại dính líu đến một người đàn ông như vậy, thậm chí còn như bị ma xui quỷ khiến đưa anh đến một nơi như thế này.
Trên mặt Giang Tiểu Thần đầy thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên như cô nói. Tuy nhiên, anh là người khó ngồi yên lắm, liền nhìn sang tên Dã Hầu đứng sau Chu Chí Văn, thỉnh thoảng cười khúc khích hoặc huýt sáo khiêu khích đối phương.
Con khỉ ngu ngốc này ngoài cơ bắp phát triển ra thì có vẻ đầu óc rất đơn giản, bị khiêu khích thì tâm trạng khó chịu liền trừng mắt nhìn chăm chằm Giang Tiểu Thần. Vì vậy, trong lúc Tô Nhược Sơ và Chu Chí Văn đang thảo luận hợp đồng, hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Sếp Chu, chúng ta ai cũng rõ mọi chuyện, tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người." Tô Nhược Sơ đẩy tài liệu và hợp đồng trên bàn về phía Chu Chí Văn: "Đây là bản hợp đồng chuyển nhượng và một số tài liệu, anh xem qua đi."
Chu Chí Văn lạnh lùng cười nhạo: "Hợp đồng chuyển nhượng đã chuẩn bị sẵn rồi, em tin chắc tôi sẽ chuyển hợp đồng trên tay tôi cho em à? Hoặc là em đã đồng ý sẽ... "
Chưa kịp nói hết câu, Tô Nhược Sơ lập tức cắt ngang: "Đừng hiểu lầm, hôm nay tôi dám đến đây, tất nhiên là mang theo đầy đủ tự tin."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!