Má Vương nhìn các loại đồ đạc bừa bộn trong phòng khách, bà ấy không bao giờ nghĩ rằng sau khi vào bếp không bao lâu, phòng khách sẽ trở nên như thế này, nhưng khi nhìn thấy là Giang Tiểu Thần làm thì bà ấy lại không hề có ý trách móc, mà mỉm cười nhìn Tô Nhược Sơ.
Trước kia ở nhà chỉ có bà ấy và cô chủ, cô chủ bận rộn công việc, ăn cơm xong lại đến phòng làm việc, ngày nào cũng lặp lại như thế, hiếm khi náo nhiệt như hôm nay, nghĩ đến điều này khiến bà ấy rất vui vẻ.
"Cô chủ, đây đều là đồ của cậu chủ, sao tôi có thể vứt đi được? Cô đừng tức giận, cậu chủ mới tới đây, còn chưa quen ấy mà"
"Không phải anh ta mới tới đây không quen, mà anh ta là một kẻ không biết xấu hổ!" Tô Nhược Sơ tức giận nói khi nhìn thấy Giang Tiểu Thần tiếp tục bày bừa đồ của anh mà không để ý đến lời mình nói.
"Được rồi được rồi, cô chủ, cậu chủ không cố ý đâu." Má Vương thấy Tô Nhược Sơ cũng không thực sự tức giận nên tiếp tục thuyết phục cô, bà ấy cũng là một người có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, lâu lâu cãi vả mới có thể phát triển tình cảm.
“Tôi không quan tâm!” Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi, nhưng nể mặt má Vương, cô không còn kích động như trước nữa: “Dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy những thứ này, nếu anh ta muốn giữ lại thì có thể đưa chúng về phòng anh ta. Đừng đặt chúng ở bất cứ đâu trong nhà này ngoại trừ phòng anh tai”
"Cứ để đó. Đồ của tôi tự tôi dùng, chẳng lẽ còn lấy ra cho cô dùng à?" Giang Tiểu Thần không muốn để ý tới Tô Nhược Sơ, cầm dép lê cùng mấy bộ quần áo đi tới phòng của anh.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ, má Vương không khỏi lại mỉm cười, sau đó giúp Giang Tiểu Thần dọn đồ, cùng anh mang về phòng.
Để tránh Giang Tiểu Thần ảnh hưởng đến cô, Tô Nhược Sơ đã sắp xếp cho anh ngủ trên tầng hai, cô ngủ trên tầng ba, tuy nhiên nhìn biểu hiện hôm nay của Giang Tiểu Thần, không bị ảnh hưởng mới là lạ đó.
Nhưng đây là quyết định của ông nội, cho dù cô có từ chối để Giang Tiểu Thần ở nhà mình thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
Sau khi Giang Tiểu Thần dọn hết đồ đạc vào phòng, trở lại phòng khách, Tô Nhược Sơ từ trên ghế sofa da màu trắng đứng dậy: "Chuẩn bị đi, theo tôi đến công ty."
Giang Tiểu Thần chỉ vào chính mình, nghi hoặc hỏi: "Vợ à, cô đang nói tôi sao?"
“Đừng gọi tôi là vợi” "Không gọi vợ thì gọi gì? Cô Tô hả?"
Đôi mắt đẹp của Tô Nhược Sơ mở to, cô quay đầu đi nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta là vợ chồng, cô Tô cũng không được. Anh có thể gọi tôi bằng tên hoặc Nhược Sơ ở nhà. Từ nay trở đi, khi chúng ta gặp nhau ở công ty, anh có thể gọi tôi là sếp Tô."
"Nghĩ lại thì gọi vợ vẫn thuận miệng hơn." Giang Tiểu Thần bất đắc dĩ dang tay ra: “Tôi còn chưa làm xong việc ở đây, cô bảo tôi đến công ty làm gì?"
“Không phải hôm qua tôi đã nói với anh rồi à, ông nội bảo tôi chuẩn bị một công việc cho anh” Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói, cô còn có thể giới thiệu công việc gì nữa? Tên này có vẻ như không thể làm gì khác ngoài việc khiến cô tức giận cả.
Đúng rồi, y thuật của anh có vẻ khá tốt, nhưng Tô thị là tập đoàn tập trung vào quần áo và mỹ phẩm, không tuyển bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!