Bọn bang Rắn Độc đến.
Hình xăm trên người tên cầm đầu đã để lộ thân phận của hắn. Trần Phàm nhớ lại, tối qua ở chợ đêm, anh vừa dạy cho mấy tên du côn có ý đồ đen tối với em gái một trận nên thân, tên cầm đầu còn bị chính anh đánh gãy tay.
"Đúng, tôi làm đấy. Các người cũng muốn thử không?" Trần Phàm nhìn mấy tên bang Rắn Độc, không hề nao núng, giọng đầy thách thức.
Thấy anh ngang ngược như vậy, mấy tên đàn em bang Rắn Độc lập tức rút dao.
Nhưng Hà Mãnh - kẻ cầm đầu - đưa tay ngăn lại.
"Có gan đấy. Ở Hoa Thành bây giờ hiếm ai dám chọc vào bang Rắn Độc bọn tao. Tao biết mày biết võ. Vậy thì, có dám theo tao một chuyến không?"
Nói xong, không để Trần Phàm kịp nghĩ, Hà Mãnh nói thêm: "Mày đâu có ở nhà suốt. Nghĩ xem người nhà mày sẽ ra sao."
Vừa noi, han liec vao trong nha, noi Tran Hoa Bình va mọi nguoi đang đứng nhìn với vẻ căng thẳng.
"Tôi ghét nhất kẻ nào lấy người nhà tôi ra uy hiếp." Trần Phàm nheo mắt, sát khí bừng bừng.
Hà Mãnh lập tức thấy lạnh sống lưng, vô thức co rụt cổ.
Tuy vậy, Trần Phàm không ra tay tại chỗ. Nghĩ một thoáng, anh nói: "Đừng làm hại họ. Tôi đi với các người là được."
"Anh ơi, đừng mà!"
"Tiểu Phàm không được đi!"
"Các người muốn bồi thường bao nhiêu, chúng tôi trả là được."
Lúc này, Trần Di và bố mẹ cũng nhận ra đó là người của bang Rắn Độc. Nghe Trần Phàm định đi theo bọn chúng, họ hoảng hốt.
"He he, đừng vội. Chẳng mấy chốc cũng đến lượt các người thôi."
Một tên đàn em giơ dao, làm động tác cứa ngang cổ dọa nạt Trần Di và bố
mẹ
Điều đó khiến người nhà họ Trần vốn đã sợ hãi càng chìm trong tuyệt vọng.
Cả nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, chẳng lẽ mới đó đã phải tan đàn xẻ nghé?
Nào ngờ ngay giây sau, con dao trong tay tên đàn em bỗng biến mất. Đến khi hắn kịp phản ứng, đã thấy dao nằm trong tay Trần Phàm.
Không chỉ mình hắn, mấy kẻ khác vừa rút vũ khí cũng bị Trần Phàm tước sạch dao trong tay.
Giữa bao con mắt sững sờ, theo mấy tiếng rắc rắc giòn tan, những con dao Trần Phàm vừa đoạt được đều bị bẻ gãy thành nhiều đoạn, rơi loảng xoảng xuống đất.
"Đừng lấy mấy món đồ chơi này ra dọa người nhà tôi. Tôi chẳng phải đã đồng ý đi với các người rồi sao?" Trần Phàm nhạt giọng.
"Đồ chơi?"
Hà Mãnh rùng mình, lạnh cả sống lưng. Hắn nghe tên đàn em bị thương kể rằng Trần Phàm có thể bứt lá cũng gây thương tích cho người khác, nên vừa rồi hắn mới nhịn không ra tay. Giờ xem ra, quyết định đó quá sáng suốt.
Bọn còn lại của bang Rắn Độc cũng bị bản lĩnh khủng khiếp của Trần Phàm làm cho khiếp vía, không dám manh động.
Trần Phàm quay sang nói với người nhà: "Bố, mẹ, Tiểu Di, mọi người đừng lo cho con. Con đi với bọn chúng một lúc, đến trưa mời cô Lạc ăn trưa xong là về."
Anh hoan toan khong dể bang Ran Đoc vao mat, chang he lo cho an nguy của mình. Anh chỉ nhớ trưa nay đã hẹn mời Lạc Thiên Ninh ăn cơm.
Tuy nhiên, nghe anh nhắc đến Lạc Thiên Ninh, Trần Hòa Bình lại nghĩ con trai định tìm cô ấy để nhờ giúp.
Nghĩ đen co gai than bi khien ca Thoi Phu lan Kim Bao Lo phai quỳ goi cau xin, ông liền yên tâm hơn nhiều.
"Được rồi. Vậy Tiểu Phàm, con tự lo cẩn thận. Nhớ đừng thất lễ với cô Lạc." Trần Hòa Bình nói.
"Ù." Trần Phàm gật đầu, theo bọn bang Rắn Độc rời đi.
Nhìn họ đi xa, Trần Di và mẹ là Phạm Ái Cầm lo sốt vó, muốn báo cảnh sát nhưng bị Trần Hòa Bình ngăn lại.
"Hai người không hiểu à? Tiểu Phàm đi tìm cô Lạc để nhờ cô ấy giúp giải quyết chuyện này. Hơn nữa võ nghệ của nó cũng khá lắm. Chúng ta nên tin nó." Trần Hòa Bình nói.
"Hoa ra Tieu Pham đi tìm co Lạc giup đo a, vay chac khong sao đau." Phạm Á Cầm âm thầm cầu nguyện.
Đúng lúc ấy, Trần Di đầy tự trách: "Tất cả là tại con. Ba năm trước, anh vào tù cũng vì con, hôm qua lại vì conmà lao vào đánh nhau một trận tơi bời với bọn bang Rắn Độc. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, con là người có lỗi nhất."
Nghe con gái nói, lòng Trần Hòa Bình ngổn ngang, ông buột miệng nói ra một bí mật.
"Con gái à, không chỉ mình con nợ cậu ấy, cả nhà mình nợ cậu ấy quá nhiều!"
"Hơn hai mươi năm trước, một người bí ẩn bế cậu ấy-lúc đó còn đỏ hỏn, đang quấn tã-đến nhà mình, đưa cho bố một khoản tiền lớn, nhờ vậy cuộc sống của nhà mình khấm khá hẳn."
"Ba năm trước, Tiểu Phàm suýt nữa vì vào tù mà hỏng cả đời; bây giờ lại vì cái nhà này mà lo toan đủ điều. Dù chúng ta không giúp được cậu ấy, cũng không thể tiếp tục làm phiền cậu ấy nữa ... "
Lúc ở bệnh viện, Trần Hòa Bình vốn tưởng mình chẳng sống được bao lâu, đã định nói bí mật này cho Trần Phàm, nhưng lại bị gián đoạn.
"Anh ấy không phải anh ruột của con ư !? " Trần Di sững sờ.
"Ừ. Tiểu Phàm chắc xuất thân từ một gia đình giàu có. Bố mẹ con đã bàn với nhau từ lâu, định kiếm dịp nói với cậu ấy, nhưng chẳng biết mở lời thế nào. Giờ cậu ấy đã trở nên lợi hại như vậy, không biết nếu biết thân thế của mình rồi, cậu ấy có coi chúng ta là gánh nặng không." Phạm Ái Cầm có phần lo lắng.
"Chưa rõ. Nhưng cứ khiến cậu ấy phải bận lòng mãi cũng không ổn. Tìm cơ hội vẫn nên nói cho cậu ấy biết. Haizz, cái gì đen rồi cung se đen ... " Trần Hòa Bình thở dài.
"Bố, mẹ, hai người lo xa rồi. Anh nhất định sẽ không chê bai chúng ta đâu!" Trần Di quả quyết.
Trần Hòa Bình và Phạm Ái Cầm gật đầu, cũng thấy có lý.
'Bí mật này bố mẹ tạm đừng nói. Để con tìm thời điểm thích hợp rồi nói với anh ấy."
Ánh mắt Trần Di lóe lên, không rõ đang nghĩ gì.
...
Cùng lúc ấy.
Trần Phàm đã đến địa bàn của bang Rắn Độc. Đó là một câu lạc bộ hạng sang ở Hoa Thành; mỗi tối ra vào nơi này đều là giới thượng lưu.
Tuy nhiên ban ngày chẳng mấy ai, chỉ có vài tay cộm cán của bang Rắn Độc ở trong đó nghỉ ngơi, giải trí.
"Đại ca, anh Lưu, tôi đã đưa người về rồi." Hà Mãnh dẫn Trần Phàm vào sảnh, nói với hai người ngồi trên sofa.
Người đàn ông ngồi bên trái ăn vận bảnh bao trong bộ vest, trông như một doanh nhân thành đạt thuộc giới thượng lưu, nhưng trong mắt lại toát ra sát khí. Hắn chính là ông trùm bang Rắn Độc - Vương Mãng.
Bên phải là gã đầu trọc, cởi trần, hình xăm mãng xà phủ kín người. Hắn tên Lưu Sấm, là số hai của bang Rắn Độc.
"Đùa à? Mày lại đưa hắn về còn lành lặn thế này? Tao nói rồi, miễn sao chừa lại cho em trai tao Lưu Kỳ một hơi thở thoi thóp là được. Mày không hiểu tiếng người, hay lời tao nói không bằng lời của đại ca?" Lưu Sấm lườm Hà Mãnh, hằn học.
Vương Mãng quyết tâm tẩy trắng bản thân, những chuyện mờ ám của bang Rắn Độc về sau sẽ giao toàn quyền cho Lưu Sấm.
"Anh Lưu, lời của anh đương nhiên là có trọng lượng, chỉ là ... "
Chưa dứt câu, Lưu Sấm đã đứng bật dậy, tát thẳng một cái như trời giáng vào mặt hắn.
Bốp!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!