"Đúng là đồ không biết trời cao đất dày, ngay cả Thần y Thôi Phú mà cũng dám chửi, anh điên rồi à?"
"Mau xin lỗi đi, nhân lúc bác sĩ Ngụy chưa báo cho viện trưởng, không thì anh tiêu đời đấy."
Có lẽ thấy nhà Trần Hòa Bình quá đáng thương, hai y tá không nhịn được mà mềm giọng khuyên nhủ Trần Phàm.
Phạm Ái Cầm và Trần Di mỗi người kéo một bên tay áo Trần Phàm, ra hiệu đừng nói nữa.
Bệnh viện Bảo Lộ vốn có thế lực, còn Thần y Thôi Phú thì càng không phải người họ có thể đụng vào.
Huống hồ, họ con đang trong mong Thoi Phu that sự cứu được mạng của Trần Hòa Bình.
Nhưng Trần Phàm đầu óc cực tỉnh táo: đối phương rõ là muốn vơ thêm một khoản nữa, huống chi anh có thể tự chữa khỏi cho cha mình.
Đúng lúc này, Trần Hòa Bình bỗng lên tiếng: "Tiểu Phàm, mặc kệ người ta nói gì, bố vẫn luôn tin con! Con đã nói chữa được bệnh của bố thì đỡ bố dậy, chúng ta về nhà chữa."
"Hê hê, về nhà? Tôi thấy ông là không muốn sống nữa thì có! Ông đâu phải tin con trai, chẳng qua là không kham nổi viện phí thôi." Ngụy Liêu vạch trần suy nghĩ trong lòng của Trần Hòa Bình.
Lúc này Trần Hòa Bình đúng là nghĩ như thế; thật ra ông đã sớm chấp nhận số phận, không muốn chữa nữa để khỏi liên lụy gia đình.
Ba trăm nghìn tệ bây giờ biết xoay xở ở đâu?
Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn vợ và con gái đi bán nội tạng để gom tiền cho mình sao?
Thế thì chi bằng chết quách cho xong!
Phạm Ái Cầm và Trần Di khóc đến nghẹn lời.
"Ông à, chỉ cần còn một tia hy vọng thì ông không được bỏ cuộc đâu. Không có ông, tôi sống sao nổi?"
"Bố, bố đừng lo. Có con ở đây, con nhất định không để bố bị làm sao đâu!"
Hai mẹ con nói gì cũng không chịu cứ thế mà rời đi; về nhà chẳng khác nào chờ chết.
"Bố, không cần vội về nhà, ngay tại đây con cũng chữa được cho bố." Trần Phàm nói.
"Tiểu Pham! Nghe loi!" Trần Hoa Bình doc hết sức lắc đầu, nhất quyết muốn
đi.
Trần Phàm hiểu, bố đã sớm coi sống chết nhẹ tựa lông hồng; giờ ông làm vậy là để giữ thể diện cho con, không muốn để người ta chê cười.
"Bố, thể diện là tự mình giành lấy chứ chẳng ai ban cho; con nhất định sẽ chữa khỏi cho bố. Tin con, được không?" Trần Phàm cầm ngân châm trong tay, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Hòa Bình nhìn ánh mắt kiên định của con trai, bỗng mỉm cười.
"Ha ha, được! Bố tin con!" Ông liền nằm xuống ngay ngắn.
Trao mạng sống cho người ngoài chi bằng giao cho chính con trai mình!
"Sao? Làm thật à? Vậy đừng trách tôi nói trước: xảy ra bất cứ sơ suất gì, bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu! Bây giờ nghe theo tôi vẫn còn kịp." Ngụy Liêu cảnh cáo.
Nghe hắn nói vậy, Phạm Ái Cầm và Trần Di lập tức hoảng loạn.
"Mẹ, Tiểu Di, đừng lo. Nếu con không nắm chắc thì sao dám nói? Chẳng lẽ con lại muốn hại bố à? Tin con đi, bố sẽ nhanh khỏe thôi."
Được Trần Phàm trấn an, Phạm Ái Cầm và Trần Di đành chọn tin anh.
"Hê hê, để xem tên tù nhân cải tạo lao động như mày biết y thuật gì. Nếu chữa chết ông ấy, mày chính là đồ suc sinh giết cha!" Ngụy Liêu cười lạnh.
Lời còn chưa dứt, Trần Phàm như dịch chuyển trong chớp mắt đã áp sát trước mặt gã, vung tay tát thẳng một bạt tai!
Chát!
Ngụy Liêu bị tát văng mấy mét, miệng đầy máu.
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến mấy người có mặt giật nảy mình, ai nấy đều sợ hãi nhìn cham cham Trần Phàm.
Xuống tay nặng thật!
"Miệng mồm như cái hầm cầu, đã không biết nói tiếng người thì từ giờ khỏi cần mở miệng nữa."
Ngụy Liêu lồm cồm bò dậy, giận dữ chỉ tay vào Trần Phàm nhưng lại không thốt thành lời: "U u ư' ... "
Hàm dưới của hắn đã bị đánh trật khớp rồi!
Ngụy Liêu tức đến run cả người, quay đầu lao ra khỏi phòng bệnh; hai y tá thấy tình hình chẳng lành cũng vội vã theo sau, không ai dám chọc vào kẻ điên trước mắt.
Trần Phàm không phí thêm thời gian, lập tức chữa bệnh cho cha; chỉ thấy anh thuần thục châm từng cây ngân châm vào các huyệt đạo.
Hợp Cốc, Thái Xung, Hoàn Khiêu, Thái Khê, Khúc Trì ...
Đúng mười ba mũi!
Với mỗi huyệt, độ sâu, góc châm và kỹ pháp đều khác nhau.
Ngay khoanh khac Tran Pham hoan tat, Trần Hòa Bình bỗng ọc ra một ngụm máu!
Trần Phàm đã chuẩn bị sẵn, vừa dừng châm liền đưa cái chậu bên cạnh hứng hết chỗ máu ấy.
Phạm Ái Cầm và Trần Di vốn lo lắng vô cùng, nhưng nhìn thấy máu trong chậu toàn màu tím đen, dẫu không hiểu y thuật, họ cũng biết đó là dấu hiệu tốt.
Quả nhiên, sau khi ộc ra ngụm máu đó, sắc mặt Trần Hòa Bình lập tức khá hẳn.
"Ông à, giờ ông thấy thế nào?" Phạm Ái Cầm hỏi.
"Thấy đỡ nhiều lắm. Y thuật của Tiểu Phàm còn giỏi hơn mấy bác sĩ ở đây nhiều, giờ tôi thấy người nhẹ bẫng." Trần Hòa Bình vui vẻ nói.
Nghe ông nói năng đã có sức, Phạm Ái Cầm và Trần Di mới thở phào, yên tâm phần nào.
"Anh, y thuật này anh học của ai mà giỏi thế !? " Trần Di ngước nhìn đầy sùng bái.
"Trong tù, anh bái một vị cao nhân làm thầy; y thuật và công phu đều do thầy truyền dạy."
Trần Phàm tạm thời không muốn nói ra chuyện tu chân; người thường khó mà tiếp nhận, cũng khó giải thích.
"Thì ra là vậy. Tiểu Phàm nhà mình gặp may thật." Phạm Ái Cầm cười tít mắt, trong mắt đầy ắp tự hào.
"Anh, anh thật sự quá giỏi." Mặt Trần Di đỏ bừng vì phấn khích.
Thấy trạng thái của Trần Hòa Bình càng lúc càng ổn, cả nhà rốt cuộc cũng nở nụ cười đã lâu không thấy.
Thế nhưng chưa kịp mừng được bao lâu, bỗng một nhóm người hùng hổ xông vào phòng bệnh.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, lông mày rậm, mắt to, trông cực kỳ oai nghiêm: chính là viện trưởng bệnh viện Bảo Lộ, Kim Bảo Lộ.
Ngoài việc sở hữu bệnh viện này, Kim Bảo Lộ còn là doanh nhân rất nổi tiếng ở Hoa Thành, lăn lộn trong giới thượng lưu như cá gặp nước.
Điều đó chẳng phải bí mật gì, nên tuy Trần Di luôn hoài nghi mức phí và trình độ y thuật của bệnh viện Bảo Lộ, cô cũng chỉ dám bực mà không dám lên tiếng.
Bên cạnh Kim Bảo Lộ là một ông già, râu hoa râm rủ đến tận ngực, đeo cặp kính dày cộp, trông như một ông học giả cổ lỗ sĩ: đó chính là Thần y Thôi Phú.
"Là cậu ra tay đanh người à?" Kim Bảo Lộ lạnh lùng nhìn cham chằm Trần Phàm, đi thẳng vào vấn đề.
Lúc này, hai vệ sĩ theo sau hắn - thân hình cao to vạm vỡ - đã bắt đầu xoa tay rục rịch.
Thấy trận thế như vậy, Phạm Ái Cầm và Trần Di sợ đến run rẩy. Trần Phàm kéo mẹ và em gái ra phía sau lưng, bước lên mấy bước đối mặt với Kim Bảo Lộ.
"Đúng, cái mồm hỗn như chó của mày đáng bị tát." Trần Phàm thản nhiên nói.
"Mày nói cái gì !? " Kim Bảo Lộ suýt không tin vào tai mình. "Tôi mở bệnh viện, bác sĩ tôi thuê ở đây là để cứu người; dẫu cậu ta có nói hơi nặng lời cũng là vì tốt cho các người! Không biết điều à?"