Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuồng Tiên Xuất Ngục - Thái Cổ Thần Vương - Trần Phàm (FULL)

Trần Phàm gầm lên một tiếng như sấm, vang dội đến nhức óc.

Không ít người xung quanh theo phản xạ đưa tay bịt tai.

Nhưng người phụ nữ bán hàng chẳng thấy ồn ã gì; khoảnh khắc chạm mắt với Trần Phàm, nước mắt cô không kìm được tuôn như mưa.

"Anh, thật sự là anh sao?" Cô gái bán hàng giọng run run, mặt đầy vẻ không dám tin.

"Tiểu Di, dĩ nhiên là anh rồi, đến anh mà em cũng không nhận ra à?" Mắt Trần Phàm cũng đỏ hoe.

"Anh!" Trần Di bật khóc, lao vào ôm chầm lấy Trần Phàm.

Dù em gái chưa kịp kể ba năm qua ở nhà xảy ra những gì, nhưng nhìn cảnh ngộ hiện tại của em, anh đã đoán được những ngày ấy họ sống chẳng hề dễ dàng.

Ba năm trước, Trần Di đỗ vào học viện âm nhạc nổi tiếng nhất Long Quốc; nếu không có biến cố, giờ này hẳn cô đang tiếp tục trau dồi tại đó.

Sau khi tốt nghiệp, tiền đồ của cô rộng mở.

Với thiên phú âm nhạc của Trần Di, hoàn toàn có thể trở thành một nhạc sĩ thực thụ.

Thế mà thực tế là cô - người từng có tương lai sáng lạn - lại phải bày sạp ở chợ đêm mưu sinh. Gió thu cắt da, đôi tay từng mịn màng hoàn hảo nay nứt nẻ chi chít, gương mặt thì tiều tụy hốc hác, thậm chí trên đầu đã lốm đốm vài sợi bạc.

"Xin lỗi, đều tại anh không chăm sóc em cho tử tế."

Nhìn cô em gái bị cuộc đời dày vò đến chẳng còn ra dáng vẻ xưa, tim anh như bị dao cắt.

Đây là cô em út mà anh thương nhất!

Năm ấy, chỉ vì bảo vệ em gái khỏi bị một công tử nhà giàu say rượu giở trò, anh nổi nóng đánh gã trọng thương, rồi phải vào tù.

"Không trách anh đâu, là em có lỗi với anh ... hu hu ... " Trần Di òa khóc nức nở; bao ấm ức đè nén bấy lâu phút chốc tuôn trào.

Đúng lúc đó, mấy tên du côn định thần lại, lù lù kéo đến vây chặt Trần Phàm.

"Hê hê, thì ra thằng tù kia về rồi. Nghe nói mày bị kết án mười năm tù, mới ba năm đã lòi ra là sao? Ô, tao hiểu rồi, chắc là vượt ngục chứ gì?" Tên cầm đầu Lưu Kỳ cười khẩy.

Nghe hắn nói, Trần Di hoảng hốt.

"Anh ... anh thực sự vượt ngục à?" Cô lo lắng hỏi.

"Tất nhiên là không. Anh lập công chuộc tội nên được thả trước thời hạn.' Trần Phàm đáp.

Lập công chuộc tội?

Đến Trần Di nghe còn bán tín bán nghi.

"Đến lượt mày mà cũng lập công chuộc tội? Mày có cái tài cán quái gì, kể cho bọn tao nghe coi, cho vui cái miệng." Lưu Kỳ giả vờ tò mò.

"Cũng chẳng có tài cán gì lớn, chỉ là giúp tóm mấy tên bị truy nã và cứu được vài người thôi." Trần Phàm nhàn nhạt nói.

'Ha ha ha ha ... "

Lưu Kỳ cùng mấy tên đàn em cười hô hố chế giễu.

"Mẹ kiếp, mày bốc phét giỏi ghê. Nếu mày có bản lĩnh thế thì năm xưa làm sao bị tóm vào tù?"

"Tao thấy thằng này ở trong đó lâu quá, mắc bệnh hoang tưởng rồi."

"Tự ảo tưởng là mình mãn hạn ra trại, nên mới vượt ngục; nghe cũng hợp lý phết."

"Đúng là thẳng ngáo đến gây cười ... "

Lũ du côn kẻ tung người hứng, lời lẽ châm chọc.

Đột nhiên Trần Phàm buông một câu: "Mấy người đều ở Đôn Hoàng à?"

"Ý gì?" Lưu Kỳ chưa hiểu.

"Dốt văn hóa mới đáng sợ. Tao nói chắc chắn chúng mày đều ở Đôn Hoàng, chứ không thì sao mỗi đứa lại lắm 'tranh tường' thế?" Trần Phàm lạnh lùng.

Nghe vậy, đám người xem xung quanh không nhịn được che miệng cười.

Tranh tường Đôn Hoàng là di sản văn hóa thế giới, nổi tiếng lừng lẫy ở Long Quốc.

Đến bọn Lưu Kỳ lúc này cũng hiểu anh đang chơi chữ để chửi chúng.

*Tranh tường đồng âm với lời nói nhăng cuội.

"Đ.m., dám chửi ông mày! Tao giết mày giờ!"

Lưu Kỳ gầm lên, lao tới đấm một cú về phía Trần Phàm.

Trần Phàm kéo em gái hoảng hốt ra sau lưng, thuận tay chộp lấy cổ tay Lưu Kỳ, khóa cứng khiến gã không nhúc nhích nổi.

"Vừa nãy chính cái tay bẩn thỉu này dám chạm vào em gái tôi, vậy thì khỏi cần giữ nữa.”

Rắc!

Một tiếng rắc rợn người vang lên, cánh tay Lưu Kỳ bị bẻ gãy ngay.

"A!" Lưu Kỳ thét lên thảm thiết mà vẫn chưa chừa, còn đe dọa: "Thằng nhãi, mày chết chắc rồi! Tao là người của bang Rắn Độc, đại ca bọn tao sẽ không tha cho mày!"

Bộp!

Trần Phàm chẳng buồn nghe gã lảm nhảm, tung ngay một cú đá văng đối phương, hộc máu, nằm bẹp không dậy nổi.

"Tất cả xông lên, đánh chết hắn!"

Vài tên còn lại lăm lăm vũ khí ào tới.

Bộp bộp bộp-

Trần Phàm ba đấm hai đá, quật ngã sạch sẽ.

Đám người xem sững sờ tột độ; anh ra tay nhanh như chớp, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ thì lũ du côn đã nằm sóng soài.

Lúc này Lưu Kỳ mới nhận ra mình đụng phải thứ dữ, chẳng dám hé răng.

"Lần này chỉ cảnh cáo thôi; còn đứa nào dám bắt nạt em gái tao, tao lấy mạng!"

Vừa dứt lời, anh búng phăng một chiếc lá rơi theo gió.

Véo!

Chiếc lá sắc như dao, sượt qua sát da đầu Lưu Kỳ!

Gã đưa tay sờ lên, tóc đã bị xén mất một mảng, da đầu rớm máu; hoảng đến ướt cả đũng quần.

Búng lá đả thương người!

Nếu không phải chợ đêm đông người, chiếc lá ấy đã lấy mạng gã rồi!

"Tôi ... tôi không dám nữa, không dám nữa ... "

Mặc kệ cánh tay đau đớn, Lưu Kỳ dẫn đàn em quỳ rạp xin lỗi.

"Cút!" Trần Phàm buông một tiếng.

Lưu Kỳ cùng đám đàn em lồm cồm bò dậy, vừa lăn vừa chạy.

Ngoài sự kinh hãi, đám người xem đồng loạt vỗ tay tán thưởng Trần Phàm.

Bốp bốp bốp-

Đặc biệt là các tiểu thương quanh khu này, họ vốn chịu không ít ức hiếp.

Trần Phàm nắm tay cô em còn đờ đẫn, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

"Tiểu thư, người vừa rồi hình như là vị thần y trong trại giam ấy."

Cuộc ẩu đả ở chợ đêm thu hút không ít sự chú ý; một cô gái áo xanh chỉ về hướng Trần Phàm rời đi nói.

"Ô?" Lạc Thiên Ninh ngẩng nhìn, vừa khéo bắt gặp bóng lưng Trần Phàm xa dần, không kìm được gật đầu: "Quả đúng là anh ta."

Vì hiếu kỳ, Lạc Thiên Ninh hỏi thăm quanh xem có ai quen anh em nhà họ Trần không.

Chẳng mấy chốc, cô đã biết chuyện ba năm trước Trần Phàm bị hãm hại phải vào tù, cùng cảnh ngộ thê thảm của Trần Di và cha mẹ.

"Đúng là người đáng thương, nhưng đã học được bản lĩnh trong tù, cũng coi như trong họa có phúc." Lạc Thiên Ninh cảm khái.

"Tiểu thư, chúng ta có nên giúp anh ta không?" Ngay cả nha hoàn cũng không nén nổi lòng trắc ẩn.

"Để tôi nghĩ đa." Lạc Thiên Ninh trầm ngâm.

Giây phút ấy không hiểu sao, cô lại rất mong chờ lần tái ngộ với Trần Phàm.

...

Chẳng bao lâu, Trần Phàm đưa em gái về nhà.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!