"Sao cậu lại có thiệp mời? Không thể nào!" Hoàng Siêu nhìn tấm thiệp trong tay Trần Phàm, sững sờ kêu lên.
"Cậu là tù nhân cải tạo lao động thì lấy đâu ra lời mời của Ngụy Lão? Chắc chắn không thật! Đúng, nhất định là giả!" Từ Hân chỉ vào thiệp mời, quả quyết nói.
Anh bảo vệ cũng không tin Trần Phàm có thể nhận được lời mời của Ngụy Thu. Anh ta cẩn thận kiểm tra một lượt, không ngờ lại là thiệp thật.
"Thế nào? Thiệp mời có vấn đề gì không?" Khoe môi Trần Phàm cong lên, cười giễu.
"Kh ... không vấn đề gì." Đầu óc anh bảo vệ trống rỗng, đáp như cái máy.
"Sao có thể là thật được? Không thể! Tuyệt đối không thể! Đến bọn tôi còn không nhận được thiệp mời, hắn-một tù nhân cải tạo lao động-lấy gì mà được mời chứ !? " Hoàng Siêu không chấp nhận nổi sự thật, lỡ miệng nói toạc luôn.
"Các người không có thiệp mời?" Anh bảo vệ nhíu mày, ánh mắt nhìn Hoàng Siêu lập tức trở nên không mấy thiện cảm.
Biet mình lo loi, Hoang Siêu voi giai thích: "Toi la tổng giam đoc một chi nhanh của Tập đoàn Hàn thị ở nước M, hôm nay là thiếu gia Hàn mời tôi tới."
Gã cũng không nói thật hoàn toàn; thực ra Hoàng Siêu đã năn nỉ ỉ ôi mãi mới khiến Han Can Thạc cho mình theo đen đay
Hoàng Siêu tuy may mắn được nhà họ Hàn tín nhiệm, nhưng ở nước ngoài nhiều năm đã chán, rất muốn kiếm cơ hội quay về phát triển.
Vì vậy, buổi thịnh hội do Ngụy Thu tổ chức lần này với Hoàng Siêu mà nói, là một cơ hội ngàn vàng khó gặp.
"Buổi thịnh hội lần này của Ngụy Lão đều do một tay thiếu gia Hàn đứng ra thu xếp. Cậu ấy chỉ mời đúng hai chúng tôi, có vấn đề gì à?" Từ Hân ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.
"Lý thuyết thì được, nhưng tôi vẫn phải xác nhận. Hay là hai người gọi cho thiếu gia Hàn đi." Anh bảo vệ đề nghị.
"Chuyện này tất nhiên không vấn đề."
Hoàng Siêu lập tức gọi cho Hàn Căn Thạc. Đối phương nói đang bận, bảo họ chờ một lát, sẽ ra đón hai người ngay.
Nhận được câu trả lời, Hoàng Siêu và Từ Hân mới yên tâm đôi chút.
Cả hai vẫn nhìn tấm thiệp trong tay Trần Phàm mà không tin là thật. Đúng lúc này, một ông lão đội mũ quả dưa, dẫn theo mấy thuộc hạ sải bước vội vã tới cổng, trông có vẻ đang có việc gấp.
Hoàng Siêu và Từ Hân liếc mắt đã nhận ra đó là Lý Cẩm-tâm phúc của Ngụy Thu; mỗi khi Ngụy Thu xuất hiện nơi công cộng, Lý Cẩm luôn kè kè bên cạnh.
Nghe nói Lý Cẩm vừa lo việc trong nhà cho Ngụy Thu, lại vừa là vệ sĩ thân cận, rất được ông ta tin tưởng.
Thấy Lý Cẩm, Hoàng Siêu chợt nảy ra ý, lập tức bước lên: "Chào Tổng quản Lý, rất vui được gặp ngài."
"Cậu là ai? Có việc gì không?" Lý Cẩm hơi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, rõ ràng không muốn dây dưa.