Edit: Tâm
Beta: Ano
12 giờ đêm.
Màn đêm vừa mới bắt đầu, trong một quán bar và hộp đêm ở Bắc Thành, dàn âm thanh chơi nhạc heavy metal đinh tai nhức óc, mỹ nhân lắc lư nhảy múa trên bục cao, tạo nên bầu không khí nóng rực.
Trong gian hàng, Mộ Tư Xa mắt đã mờ đi vì uống rượu, người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta đang nói luyên thuyên chuyện gì đó:
“Cậu đang khoác lác chứ gì, còn nói biết ngôi sao lớn Thời Diên đó chứ?
” Tôi lừa cậu làm gì, Bùi Kỵ, Bùi thị đó, hắn ta giẫm phải vận may cứt chó. Lúc ở nơi rách nát hẻo lánh đó của tôi, còn không bằng một con chó. Bị mọi người mắng chửi đánh đập, hắn còn suýt nữa phải quỳ gối với tôi. Cuối cùng, cũng phải nhờ vào người phụ nữ Thời Diên che chở cho.”
“Cậu cứ ở đây lảm nhảm tiếp đi.”
“Cậu không biết đâu, lúc đó Thời Diên đã cầu xin tôi tha cho hắn …”
Mộ Tư Xa chưa nói hết đã vì quá say mà bất tỉnh nhân sự, đột nhiên, âm nhạc trong quán bar ngừng lại, khung cảnh ồn ào bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, đàn ông và phụ nữ đang lắc lư trên sàn nhảy đều ngừng lại.
Quán bar phủ một bầu không khí thanh tĩnh,lộ ra tia quỷ dị.
Trong cơn mê, Mộ Tư Xa cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Nhạc đâu? Sao lại ngừng rồi!”
Sau đó, anh ta bị một xô nước đá được dội thẳng xuống.
Nước lạnh hòa với đá viên trượt xuống cổ vào trong quần áo, cái lạnh thấu xương khiến toàn thân anh ta run lên, làm anh ta tỉnh lại.
Khối đá tan chảy trên mặt bàn, làm mờ tầm nhìn của anh ta, Mộ Tư Xa cố gắng mở đôi mắt mờ sương ra, nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện cách anh ta không xa.
Ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Trước khi Mộ Tư Xa có thể nhìn rõ mặt người đó, anh ta đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
“Tiếp tục đổ.”
Người vệ sĩ ở bên gật đầu đáp lại, không cho Mộ Tư Xa bất kỳ cơ hội phản ứng nào, liền dội một xô nước đá không thương tiếc lên đầu anh ta.
“Oa ——”
Mộ Tư Xa bị nước sặc ho khan liên tục, xấu hổ từ trên ghế salon trượt xuống, răng va vào nhau lập cập lập cập, lần này anh ta hoàn toàn tỉnh táo, rốt cục cũng nhìn thấy người trước mặt rõ ràng.
Từng giọt mồ hôi lạnh lớn nhỏ xuống trán, da đầu bắt đầu ngứa ran.
“Bùi… Bùi Kỵ…”
Bùi Kỵ cười ha hả đứng lên, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết.
Anh nhấc chân bước tới, nhìn xuống người trên mặt đất.
“Cuối cùng cũng nhận ra tao?”
Mộ Tư Xa thân thể run rẩy, kinh hãi nhìn người trước mắt.
Bùi Kỵ giơ tay lên, từ từ tháo chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn trên ngón áp út, động tác chậm rãi và tao nhã, nhưng lại khiến người ta sợ hãi không hiểu nổi.
Nước da của anh gần như trong suốt, những mạch máu màu xanh của anh có thể được nhìn thấy rõ dưới ánh sáng.
Mộ Tư Xa nhìn theo cử động của anh, đồng tử co lại một lúc, lưỡi anh ta như bị kẹt lại vì sợ hãi.
“Mày... Mày muốn làm gì…”
Anh cười hắc hắc hỏi ngược lại, “Mày cảm thấy thế nào?”
Nhưng mà, một giây sau, nụ cười trên môi Bùi Kỵ liền biến mất, thanh âm lạnh lùng đáng sợ.
“Giữ lấy.”
Các vệ sĩ ở một bên di chuyển nhanh chóng, mỗi người giữ một chi trên người Mộ Tư Xa.
Không đợi Mộ Tư Xa kịp la lên, những lời chưa nói ra đã biến thành những tiếng hét chói tai.
Bùi Kỵ mặt mày u ám, đá vào ngực anh ta một cách th.ô bạo.
Mộ Tư Xa chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt tanh, nội tạng dường như đã bị dập nát, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Anh ta rùng mình nhìn người đàn ông trông giống như hóa thân của ác quỷ trước mặt, cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
Trong một khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt đen và lạnh lùng đó,anh ta đột nhiên cảm thấy rằng Bùi Kỵ có thể thực sự muốn lấy mạng anh ta.
Mộ Tư Xa thực sự sợ hãi, anh ta run rẩy muốn lùi lại, nhưng đầu anh ta bị ghì ở đó, không thể di chuyển.
Bùi Kỵ ngồi xổm xuống, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Nào, kể cho tao nghe những gì mày đã nói với cô ấy khi đó.”
Giọng anh khàn khàn nguy hiểm, đồng tử của Mộ Tư Xa co lại vì sợ hãi, môi anh ta không còn sắc đỏ, thậm chí không thể kêu cứu.
Khóe môi Bùi Kỵ cong lên hài lòng, cảm xúc trong mắt anh u ám khó phân biệt, khiến người ta giật mình.
“Nói sai một chữ thì ăn một đấm.”
*
Năm năm trước.
Vào thời điểm đó ở Nam Tầm, Mộ Tư Xa là một kẻ chơi bời.
Không giống như Bùi Kỵ, anh ta không đi học, dành cả ngày trong các quán Internet và quán bi-a bằng tiền do cha gửi đến, luôn mong muốn trở thành lão đại ở nơi này.
Anh ta thích nhất là Bùi Kỵ.
Mộ Tư Xa không hiểu rằng một người như Bùi Kỵ, người thậm chí không biết cha mình là ai khi được sinh ra, mẹ anh là một người phụ nữ điên, đáng bị mọi người phỉ nhổ, giống như anh, mãi mãi sống trong cống rãnh, mãi mãi là con thiêu thân không thấy ánh sáng. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Bùi Kỵ sở hữu một khuôn mặt khiến đám phụ nữ phải đổ xô theo.
Tuy nhiên, Bùi Kỵ dường như khác với họ từ trong xương.
Rõ ràng là rất ăn chơi nhưng lại không phải là thứ bỏ đi.
Anh cũng dành cả ngày để chơi game trong các quán Internet, nhưng Bùi Kỵ có thể kiếm tiền bằng cách này. Không chỉ vậy, ăn chơi, lêu lổng, họ không thể so sánh được. Ngay cả Thời Diên, người mà họ không dám ao ước trong giấc mơ, cũng dính dáng vào anh.
Không ai trong số họ thích Bùi Kỵ. Tuy nhiên, sự thù hận và ghen tị nảy sinh vì nhiều lý do đã bén rễ trong trái tim anh ta, mọc thành những nhánh cây lớn, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Bố anh ta qua đời, Mộ Tư Xa mất đi nguồn tiền duy nhất, thậm chí không yêu cầu một xu bồi thường nào. Biết rằng thủ phạm thực sự là bố của Bùi Kỵ, Mộ Tư Xa cuối cùng đã tìm thấy một cơ hội.
Một cơ hội để kéo Bùi Kỵ vào vũng lầy.
Trong những ngày đó, anh ta không chạm mặt Bùi Kỵ.
Cuối cùng, sau nhiều lần cố gắng của Mộ Tư Xa, mọi người đều biết rằng Bùi Kỵ là con trai của kẻ sát nhân, ngay cả bố của Thời Diên cũng bị bố anh gián tiếp giế.t c.hết.
Nhưng điều mà không ai trong số họ dự tính được là Thời Diên đã không rời xa Bùi Kỵ vì sự cố này.
Có lẽ bởi vì cô giống như bố mình, người đã chết vì cứu người.
Nếu quá tử tế và trong sạch, sẽ bị người khác ghét bỏ.
Hơn nữa, cô đã chọn Bùi Kỵ.
Lúc sau, Mộ Tư Xa tìm thấy thú vui mới.
Bùi Kỵ làm việc bán thời gian trong gara để kiếm tiền nên anh ta đã dẫn đầu một nhóm xã hội đen gây rối cho đến khi chủ gara sa thải Bùi Kỵ.
Anh đi đến đâu, Mộ Tư Xa sẽ đi theo anh đến đó.
Dù sao cuộc sống của anh ta đã bị hủy hoại từ lâu, làm sao anh ta có thể nhìn Bùi Kỵ, con trai của thủ phạm, vui vẻ được cơ chứ.
Cuối cùng anh ta phát hiện ra rằng Bùi Kỵ không ngại làm việc bán mạng, như một kẻ điên. Mộ Tư Xa trước đây không dám khiêu khích một Bùi Kỵ như vậy.
Nhưng sau đó, Mộ Tư Xa đột nhiên phát hiện ra rằng Bùi Kỵ dường như đã học được sự kiềm chế và nhẫn nại, cố gắng hết sức để tránh bị thương ở những nơi có thể nhìn thấy.
Bởi vì anh có một điểm yếu.
Một khi một người có điểm yếu, sẽ trở nên dễ bị tổn thương.
Mộ Tư Xa đã từng mang theo một nhóm xã hội đen để chặn anh, nhưng anh ta phát hiện ra rằng với thân thủ của Bùi Kỵ thì rất khó để đả thương.
Mãi cho đến khi Quý Vân Sanh tìm đến anh ta vào ngày hôm đó, anh ta mới nói cho Mộ Tư Xa một sự thật.
Nếu muốn giết một ai đó, thì phải giết từ trong tâm trước.
Đối phó với một người như Bùi Kỵ, ngay cả khi cố gắng bắt anh quỳ xuống, cũng không thể phá vỡ lòng kiêu hãnh của anh.
Người duy nhất thực sự có thể tổn thương Bùi Kỵ là cô gái đã kéo anh ra khỏi vực thẳm.
Thế nên, Mộ Tư Xa đã tìm tới Thời Diên.
Anh ta nói với Thời Diên rằng chừng nào anh ta còn sống, Bùi Kỵ sẽ không thể sống yên ổn.
Bất kể Bùi Kỵ đi đâu, anh ta sẽ là một cái bóng mà Bùi Kỵ không bao giờ có thể thoát khỏi, anh ta sẽ khiến Bùi Kỵ cả đời không thể thoát khỏi tội ác mà bố mình đã gây ra.
Suy cho cùng thì sống cũng như đã chết, có thể chôn cùng người khác, sẽ tốt hơn nhiều.
Mộ Tư Xa đã tận mắt chứng kiến khuôn mặt của Thời Diên dần trở nên tái nhợt khi anh ta nói điều này.
Trái tim cô quá mềm yếu.
Giống như Bùi Kỵ, cô cũng có một điểm yếu chết người.
Họ là điểm yếu lớn nhất của nhau.
Là một tai họa không thể trốn thoát.
Hơn ai hết, cô muốn nhìn thấy Bùi Kỵ sống một cuộc đời trong sạch, không còn bị những ân oán trong quá khứ kéo xuống, có một cuộc sống hoàn toàn tươi sáng.
Thời Diên có lẽ đã bị ràng buộc với Bùi Kỵ rồi.
Vì vậy, như Mộ Tư Xa đoán, Thời Diên đã đồng ý.
Ngày hôm đó, Mộ Tư Xa trốn trong bóng tối, tận mắt chứng kiến điều mà anh ta luôn muốn thấy.
Nhìn thấy chiếc vòng tay mà Bùi Kỵ đã làm việc rất chăm chỉ để tiết kiệm tiền mua bị ném xuống đất.
Nhìn thấy Bùi Kỵ kiêu ngạo, lưng hơi khom trong mưa, anh ta cũng không còn tức giận nữa.
Điều mà Bùi Kỵ không thấy vào ngày hôm đó là sau khi anh rời đi, Thời Diên đã nhặt chiếc vòng, một mình trong cơn mưa lớn, khóc rất nhiều.
Không lâu sau, Bùi Kỵ rời đi.
Anh rời khỏi nơi đã nhốt anh mười tám năm này, rũ bỏ mọi thứ mà lẽ ra anh không nên chịu đựng.
Thời Diên, trên thực tế, cũng không ổn chút nào.
Có lẽ là bởi vì bộ dáng của Bùi Kỵ khi anh rời đi ngày hôm đó, khiến cô vô số lần nghi ngờ bản thân, không biết quyết định mình đưa ra là đúng hay sai, khiến cô mỗi ngày đều sống trong tự trách.
Cũng có thể là do bố cô qua đời, bà nội bệnh nặng, liên tiếp khiến cô ngày đêm ngược xuôi trong bệnh viện, dù coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra chỉ đang cố gắng chống đỡ.
Vào ngày Quý Vân Sanh nói với cô rằng Bùi Kỵ rời đi, cô đã tự mình tìm kiếm tất cả các nhà ga ở Nam Tầm, nhưng cô không thấy bóng dáng đó.
Ngay khi cô bất an bước ra khỏi nhà ga, một tài xế say rượu đã lái ô tô vượt đèn đỏ lao về phía cô.
Ngày hôm đó, cô nói lời chia tay với anh.
Cũng chia tay giấc mơ mà cô đã ấp ủ bao nhiêu năm.
*
Ngày 26 tháng 11, lúc tám giờ sáng.
Đồng hồ báo thức reo đúng giờ.
Thời Diên vén rèm cửa, nhìn thấy bên ngoài mây đen dày đặc, không khỏi khẽ thở dài.
Ban đầu, nghĩ rằng hôm nay là sinh nhật của anh, thật tuyệt nếu đó là một ngày nắng đẹp.
Trầm mặc chỉ nửa giây, Thời Diên đi vào phòng tắm rửa mặt, trang điểm.
Thông thường, khi cô không làm việc, cô thường trang điểm nhẹ hoặc không trang điểm, nhưng hôm nay, Thời Diên ngồi trước gương trang điểm, make up gần hai giờ đồng hồ.
Sau khi trang điểm xong, Thời Diên lấy chiếc vòng tay mà cô vừa lấy ngày hôm qua.
Chiếc vòng tay được tu sửa rất tốt, không có một chút vết nứt nào, trên đó điểm xuyết vài viên kim cương mỏng màu đen, xung quanh là những viên ngọc trai màu trắng, hai màu trắng đen đan xen vào nhau.
Cô đeo chiếc vòng vào, đi đến cửa hàng bánh ngọt.
Khi cô đến nơi, chủ cửa hàng niềm nở ra chào đón cô, lấy ra một cuốn sách ảnh dày cộp để cô chọn kiểu.
Vì là lần đầu tiên tự làm bánh nên Thời Diên không dám chọn mẫu quá khó.
Sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, ánh mắt cô rơi vào một chiếc bánh, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên.
“Chính là cái này.”
Có lẽ khâu làm bánh khó nhất chính là phết kem, đây là lần đầu tiên Thời Diên làm, khi bóp kem, tay cô run không kiểm soát được, chiếc bánh bị hỏng.
Sau nhiều lần thử đi thử lại, cuối cùng chiếc bánh đầu tiên cũng ra đời.
Thời Diên mệt đến mức thắt lưng đau nhức, khi cô bước ra khỏi tiệm bánh thì mặt trời đã lặn.
Bầu trời vẫn tối đen, mây đen kéo đến, lá thu rơi lả tả, mây dày tụ lại với nhau, như thể sắp có một trận mưa như trút nước.
Trên đường về nhà, Thời Diên nhân tiện mang chiếc bánh hỏng cho Lạc Thanh Y, vì sợ lãng phí.
Đi ngang qua siêu thị gần nhà, cô ghé vào mua một đống đồ ăn, túi to túi nhỏ mang về nhà.
Đặt đồ đã mua xuống, Thời Diên xoa xoa cánh tay đau nhức, mới nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại trong túi xách ra.
Nhấp vào giao diện trò chuyện, bản ghi cuối cùng là tin nhắn mà anh đã trả lời vào chiều hôm qua.
Sau đó không có tin gì mới.
Thời Diên vô thức cau mày, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an khó giải thích được.
Dừng một chút, đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào màn hình, gõ một hàng chữ.
“Tối nay khi nào về? Có muốn em ra sân bay đón anh không?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thời Diên ôm điện thoại đợi một lúc, nhưng điện thoại vẫn im lặng.
Cho đến khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, Thời Diên rốt cuộc quyết định không đợi nữa, đặt điện thoại xuống, đứng dậy nấu cơm.
Trong khi nấu súp, cô đặt bánh vào tủ lạnh, sau đó cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Thời Diên không có thời gian để tháo găng tay mà nhanh chóng nhận điện thoại.
“Bùi—“
Một giây sau, giọng Lạc Thanh Y truyền đến, lời sắp nói của Thời Diên trong nháy mắt dừng lại.
Bên kia điện thoại, Lạc Thanh Y cố ý hỏi: “Sao, cô đang đợi ai vậy? Nghe giọng tôi, cô có vẻ thất vọng.”
Thời Diên muốn che giấu sự buồn bã của mình, nên thay đổi chủ đề nói: “Cô gọi muộn như vậy làm gì?”
Lạc Thanh Y: “Đây không phải là để trả ơn chiếc bánh hỏng mà cô đã cho tôi, tôi cũng đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô. Một lát nữa người chuyển phát nhanh sẽ đến, nhớ ký nhận nhé ~”
“Quà gì…”
Thời Diên chưa kịp hỏi xong thì bên kia đã cúp điện thoại.
Rất nhanh, chuông cửa vang lên, Thời Diên không còn cách nào khác đành phải đặt điện thoại xuống, đi tới mở cửa.
Chuyển phát nhanh là một thùng các tông lớn, nhìn từ bên ngoài không thấy gì, thật bí ẩn.
Ngay khi cô đứng dậy và lấy con dao ra, chuẩn bị mở hộp, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Lần này là anh.
Khóe môi Thời Diên cong lên, nhìn thấy tin nhắn trả lời, nụ cười chưa kịp nở của cô lập tức đông cứng lại.
“Tối nay khi nào thì anh về? Có muốn em ra sân bay đón anh không?”
“Không.”
Nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, Thời Diên càng cảm thấy bất an.
Cô bấm máy gọi mấy cuộc liên tiếp nhưng không được.
Thứ duy nhất trên điện thoại là âm báo bận.
Cho đến khi kim giờ chỉ vào chín giờ tối, Thời Diên không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Chu Cảnh Lâm hỏi xem Bùi Kỵ đã về chưa.
Đầu bên kia điện thoại, Chu Cảnh Lâm hơi dừng lại.
Do dự một lúc, Chu Cảnh Lâm vẫn trả lời: “Cô Thời, anh Bùi mấy tiếng trước tới tìm cô.”
Thời Diên sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Sau khi cúp điện thoại, cô gọi cho Bùi Kỵ.
Lần này, sau một hồi máy bận, cuối cùng cũng bắt máy.
Thời Diên vội vàng mở miệng, lo lắng hỏi: “Bùi Kỵ, anh đang ở đâu?”
Trong điện thoại không có người trả lời, chỉ có tiếng mưa tí tách và tiếng th.ở dốc của anh từ ống nghe truyền đến.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm, Thời Diên đột nhiên nhấc chân chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài mưa rất lớn, lá cây đã sớm bị dập không còn gì, mưa gột rửa cửa thủy tinh từng lớp từng lớp, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng trong màn mưa.
Cố chấp im lặng, anh chỉ đứng đó bất động, cầm điện thoại,
Đồng tử của Thời Diên đột nhiên co rút lại.
Cô lấy một chiếc áo khoác trên ghế sofa khoác lên người, cầm chiếc ô bên cạnh tủ giày, xỏ dép lê chạy vội xuống lầu.
Mãi cho đến khi cô xuống lầu, cầm ô xông vào trong mưa, cô mới nhìn rõ anh.
Tiết trời cuối tháng mười một, dường như anh không biết trời lạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, lúc này đã ướt sũng, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.
Khi cô đến gần anh, Thời Diên có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc trên người anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, cuối cùng anh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mái tóc đen bị mưa làm ướt xõa xuống trước trán, đôi mắt đen thâm thúy, đuôi mắt bị ép đỏ lên, ánh mắt hoang mang, chỉ nhìn cô mà không nói một lời nào.
Tim Thời Diên run lên, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.
Cô kiễng chân cầm ô cho anh, vừa tức giận vừa đau khổ: “Anh đứng đây làm gì…”
Một giây sau, cô đột nhiên bị người ôm chặt lấy.
Anh ôm cô rất chặt, như muốn đem cô thấm vào xương máu, như đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó.
Người anh lạnh toát, giống như đang ôm một tảng băng.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn với Bùi Kỵ, trái tim Thời Diên đau nhói, cô run rẩy hỏi anh: “Bùi Kỵ … anh bị sao vậy?”
Lời vừa dứt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi, yên tĩnh đến mức khiến người ta run sợ.
Đột nhiên, Thời Diên cảm thấy trên vai cô dường như có một điểm ẩm ướt, hơi ấm, như thể nó đang đốt cháy trái tim cô.
Không biết là mưa rơi hay là cái gì, cô không muốn nghĩ tới.
Cứ lặng lẽ ôm cô như vậy, một lúc lâu sau, giọng nói của Bùi Kỵ cuối cùng cũng vang lên.
“Thực xin lỗi.”
Hai ngày nay anh không biết hút bao nhiêu điếu thuốc, thanh âm khàn khàn đáng sợ.
Người cô đông cứng lại, như thể cô đã đoán được điều gì đó.
Thời Diên mím môi, hít một hơi thật sâu ôm lại anh.
Giọng cô nhẹ, không kìm được nghẹn ngào: “Không sao đâu, Bùi Kỵ, không liên quan gì đến anh.”
Cô chưa bao giờ oán trách anh.
Anh không nói, chỉ ôm cô im lặng như vậy.
Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta về nhà trước đi, bên ngoài quá lạnh.”
Nói xong, Thời Diên chậm rãi rời khỏi, sau đó nắm lấy tay anh.
Anh cũng không có từ chối, đi thẳng về nhà,việc đầu tiên của Thời Diên chính là đi phòng tắm lấy khăn khô ra, muốn giúp anh lau nước mưa trên người trước.
Không ngờ, Bùi Kỵ đã giật lấy khăn tắm, kéo cô lên ghế sô pha.
Anh thì thầm, “Ngồi đi.”
Thời Diên sửng sốt, sau đó mới nhận ra cô đi dép lê ra ngoài.
Lúc này, đôi dép bông đã bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, kéo theo một vệt nước trên sàn nhà.
Anh ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống trước mặt cô, cởi đôi dép ướt ra.
Thời Diên hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, không kìm lòng nói: “Bùi Kỵ....”
Bùi Kỵ nhẹ nhàng giữ mắt cá chân của cô, “Đừng cử động.”
Anh cầm khăn tắm, nhẹ nhàng lau nước mưa trên chân cô.
Sau khi làm tất cả những điều này, đôi mắt của Bùi Kỵ rơi vào vết sẹo trên mắt cá chân của cô.
Mấy năm trôi qua, vết sẹo đã mờ đi nhiều nhưng ít nhiều vẫn làm mất đi vẻ đẹp vốn có của làn da trắng ngần.
Các đốt ngón tay Bùi Kỵ co lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve vết sẹo, trong mắt cảm xúc có chút trầm xuống.
Tay anh hơi lạnh, trái tim của Thời Diên đập lỡ nhịp khi cái chạm hơi thô ráp trượt trên da.
Yết hầu của anh chậm rãi trượt xuống, anh khàn giọng hỏi: “Đau không?”
Thời Diên vội lắc đầu, “Không đau, lâu lắm rồi mà.”
Bùi Kỵ mím chặt môi, anh hỏi nhỏ giọng nói: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Thanh âm rơi xuống, trong phòng lâm vào yên lặng.
Thời Diên cụp mắt xuống, không biết nên trả lời như thế nào.
Cô nghĩ anh biết câu trả lời.
Cùng một lý do anh che giấu ý định tự sát với cô.
Sau một hồi im lặng, Thời Diên hé môi, vừa định nói, anh đột nhiên đứng dậy, đẩy cô xuống.
Đôi môi hơi mát lạnh của anh phủ lên môi cô, anh hôn mãnh liệt, đầu lưỡi bá đạo chen vào kẽ răng cô, hung hăng tấn công thành, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô.
Cô hơi choáng ngợp, nhưng cũng cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận được sự chủ động của cô, ánh mắt Bùi Kỵ sâu thẳm, anh cúi người bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi hoa sen, nước ấm xối xuống nhanh chóng làm ướt cả hai người.
Sương mù dần dần dâng lên trước mắt, Thời Diên toàn thân mềm nhũn, hai tay vô lực ôm lấy cổ anh, cố gắng giữ cho mình không trượt xuống.
Môi anh lưu luyến từng chút một, cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô.
Cảm giác đê mê cùng tê dại lan tràn toàn thân, không khí nóng bỏng, đầu óc Thời Diên trống rỗng.
Một giây tiếp theo, cô cảm thấy lớp áo mỏng trên người mình bị anh xé toạc.
Đôi mắt đen của Bùi Kỵ rơi trên người cô, nhìn vào màu đỏ tươi trên người cô.
Trên người cô mặc chiếc váy ngủ có dây treo, làn da trần nõn nà trắng nõn, lúc này hồng nhạt, đỏ trắng đan xen vào nhau, tạo thành tác động thị giác mạnh mẽ.
Thời Diên nhìn ánh mắt anh lướt qua cơ thể cô từng li từng tí, chậm rãi, như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật nào đó, ánh mắt thẳng tắp không tự chủ, mỗi nơi anh quét qua đều nóng như lửa đốt.
Chỉ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lỗ tai cô đỏ bừng vì xấu hổ, vùi mặt vào ngực anh.
Trong tiếng nước chảy róc rách, giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai.
“Sao lại ngoan ngoãn như vậy?”
Đầu ngón tay Thời Diên đang nắm chặt áo anh vô thức siết chặt, ngay sau đó, dây đeo vai của cô bị kéo ra.
Hai chân cô nhũn ra, thiếu chút nữa trượt chân, sau đó cô càng bị kéo chặt vào trong lòng anh, bám vào người anh như bám vào dây leo của cây, chỉ có như vậy cô mới có thể sống sót.
Ngực của anh rất rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, đường nét dưới áo sơ mi đã lộ ra, nhiệt độ thiêu đốt từng tấc từng tấc lướt qua.
Anh dùng bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô, chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng mút lấy vành tai đỏ ửng của cô.
Anh trầm thấp thở hổn hển, thanh âm khàn khàn gợi cảm, mang theo một tia mị hoặc, nghe được khiến tim cô rung động.
“Bảo bối, giúp anh cởi.”