“Tử Quân, anh thấy không khỏe ở đâu à?”
Mạc Tử Quân đứng đối diện Đình Hạ, mặc cho cô xua tay trước mặt vẫn không có phản ứng gì. Một lúc lâu trôi qua, cô dần mất kiên nhẫn mà kéo mạnh cánh tay áo của hắn.
Người đàn ông kia kéo Đình Hạ vào trong lòng mình. Hắn tì mặt lên bả vai cô, hơi thở phát ra đều đều nhưng giọng điệu lại vô cùng ấm ức:
“Vừa nãy em ôm Thẩm Trì, hơn nữa còn ôm anh ta rất chặt!”
Đình Hạ bất giác nhớ lại những lời Mạc Tử Quân từng nói trong quán rượu. Cô mỉm cười, vì sao ban nãy hắn không chạy đến ngăn cản cô ôm Thẩm Trì, bây giờ lại vùi đầu vào người cô mà làm nũng như vậy.
“Người ta cũng sắp sang Mỹ định cư rồi, tương lai sẽ không còn gặp lại nữa.”
Mạc Tử Quân khẽ rên lên một tiếng, sau đó ôm lấy Đình Hạ thật chặt. Cô cũng ôm lấy hắn, còn đưa tay vuốt dọc sống lưng cứng đờ của người đàn ông này, nhè nhẹ.
Hai người lên xe trở về nhà, lúc mới bước chân vào cửa chính đã nghe tiếng lao xao từ trong phòng khách.
“Tôi cầu xin anh chị giơ cao đánh khẽ cho Lâm Uyển. Con bé… con bé không thể đi tù được! Cuộc đời nó còn dài như vậy, tuyệt đối không thể dính vào tù tội.”. Có gì ho