Đình Hạ gấp gáp chạy đến bệnh viện. Cô vừa đến trước phòng bệnh của Viên Á Hân đã gặp ngay Triệu Mễ đang đứng bên ngoài.
“Phó tổng giám đốc, Viên Á Hân, cô ấy…”
Chát!
“Còn dám hỏi nữa sao? Đình Hạ, rốt cuộc cô đã giở trò gì thế hả?”
Đình Hạ còn chưa kịp nói hết câu đã phải nhận lấy cái tát bỏng rát từ Triệu Mễ. Cô ta dùng lực rất mạnh, ánh mắt đỏ ngầu, như hận không thể lập tức giết người con gái trước mặt vậy.
“Phó tổng, tôi…”
“Còn dám nói?”
Triệu Mễ lần nữa vung tay lên, Đình Hạ sợ hãi chưa kịp né tránh. Đúng lúc Vương phu nhân chạy đến, kéo cô gái nhỏ về phía mình.
“Dừng tay! Sao cháu dám đánh người trong bệnh viện hả?” Bà trừng mắt lên nhìn Triệu Mễ.
Một bên gò má Đình Hạ đỏ ửng, mi mắt giật giật, cô đau đến mức chảy cả nước mắt. Cẩm Linh xót xa dùng tay xoa nhẹ lên phần da thịt sưng tấy trên gương mặt con gái nuôi của mình, sau đó liếc sang nhìn người kia, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
“Mợ có biết Đình Hạ đã làm gì không? Cô ta vừa vào công ty được mấy tháng, vậy mà dám dở trò lên thiết kế của cháu. Viên Á Hân còn nằm ở trong kia, mợ có biết sau chuyện này, Vương thị sẽ phải chịu tai tiếng thế nào không?” Triệu Mễ ấm ức cãi lại lời bà.
Cẩm Linh bước lên một bước, không ngại tranh luận với cháu gái của chồng:
“Cháu có bằng chứng sao? Còn chưa rõ ràng đã ra tay đánh người, cha mẹ cháu dạy dỗ cháu vậy ư?”
Vương lão gia lúc này mới xuất hiện, từ đằng xa ông đã nghe thấy tiếng gây gổ từ hai người. Ông hướng về phía Triệu Mễ, hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Cô ta nấc nhẹ một tiếng, chỉ tay về phía Đình Hạ. Khóe môi đỏ thẫm nhếch lên, cười cợt:
“Cậu xem đi! Mợ thà bênh vực cho người ngoài chứ không thèm tin lời cháu nói. Rốt cuộc cháu với cô ta, ai mới là cháu gái của hai người?”
“Cháu gái thì đã sao? Đình Hạ là con gái tôi, nhìn con bé bị bắt nạt, lẽ nào tôi lại chịu đứng yên một chỗ?” Cẩm Linh quả quyết đáp lời.
Chủ tịch Vương có chút khó xử, vội giảng hòa cho hai người. Ông kéo Triệu Mễ ngồi xuống ghế, nhỏ giọng:
“Cháu bình tĩnh đi, sự cố xảy ra, chưa chắc là lỗi của Đình Hạ.”
Rồi ông quay sang cô gái nhỏ, hỏi han đôi lời. Triệu Mễ siết chặt tay thành nắm đấm, ngàn vạn lần không phục.
Hôm nay, bộ sưu tập thời trang cô ta dốc công chuẩn bị mấy tháng trời đã bị phá hỏng. Người có khả năng giở trò chỉ có thể là Đình Hạ, vậy mà không ai tin lời cô ta nói.
Bên phía Mạc thị nghe được tin tức Viên Á Hân gặp sự cố, Mạc Tử Quân liền chạy đến xem thế nào. Dù sao buổi trình diễn lần này cũng có sự góp mặt của bộ trang sức mới ra mắt bên công ty hắn, người mẫu gặp chuyện, hắn không thể không ngó ngàng.
Mạc Tử Quân nhìn thấy Đình Hạ, bên má cô dù được lăn đá vẫn chưa hề giảm sưng. Đôi mắt hắn dần sẫm màu lại, mất kiên nhẫn đến nổi dồn dập hỏi thăm sự tình.
“Tử Quân, em không sao cả. Anh đừng tức giận!”
“Là Triệu Mễ tát em sao? Cô ta dám…”
Đình Hạ ôm chặt lấy Mạc Tử Quân, tránh để hắn nóng giận làm càn. Người đàn ông kia ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng cúi xuống thổi lên gò má đỏ ửng.
Sự việc Viên Á Hân xảy đến bất ngờ. Lúc cô ta đang sải bước trên sàn diễn, bất chợt cả người ngứa ran như bị hàng trăm con kiến bò quanh. Đầu óc Viên Á Hân trở nên quay cuồng, chẳng mấy chốc mà đã ngã ập xuống sàn.
Đưa đi cấp cứu trong tình trạng hôn mê, bác sĩ phát hiện trong mặt trong của bộ trang phục mà Viên Á Hân mặc có tẩm một loại dung dịch không rõ nguồn gốc, thứ này khi tiếp xúc với da ở một khoảng thời gian nhất định thì sinh ra kích ứng, để dần càng trở nên nghiêm trọng. Vẫn may cô ta được điều trị kịp thời, nên mới không xảy ra biến chứng.
Viên Á Hân tỉnh lại, trên người nổi đầy mẩn đỏ. Cô ta la hét ầm ĩ, đập phá đồ đạc trong phòng.
Vương chủ tịch muốn gặp mặt nhưng cô ta không chịu. Vừa hay Viên Á Hân nghe loáng thoáng Triệu Mễ chửi bới Đình Hạ, liền muốn gặp riêng cô.
“Em không thể vào đó một mình. Cô ta đang nổi điên lên, lỡ đâu sẽ làm em bị thương thì sao?”
Mạc Tử Quân lo lắng, Vương phu nhân cũng đồng tình với cách nghĩ của hắn.
Đình Hạ nắm lấy tay người đàn ông kia, nhẹ giọng:
“Không sao đâu! Em biết tự vệ bản thân mà.”
Mạc Tử Quân nhìn cô đầy oán thán, lời nói dối lòng này, sao hắn có thể tin tưởng được?
Nhưng đến cuối cùng cả hắn và Cẩm Linh đều phải chịu thua Đình Hạ, đành phải để cô vào bên trong phòng bệnh.
“Đình Hạ, cô cũng thật độc ác! Biết rõ cô không ưa gì tôi, nhưng cũng đâu cần bày trò tiểu nhân như vậy.”
“Cô Viên, tôi không làm gì cả. Người giở trò không phải tôi. Mong cô thận trọng lời nói.”
Viên Á Hân cười khẩy, nghiến răng trừng mắt với Đình Hạ:
“Tôi không cần biết! Cô là người kiểm tra trang phục cuối cùng, rõ ràng đã để xảy ra sơ sót không hề nhỏ. Chỉ cần tôi kiện các người ra tòa, làm rầm rộ với báo chí, thì không chỉ cô mà cả Vương thị đều không được yên ổn.”
Biết rõ người phụ nữ kia đang đe dọa mình, nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi lại:
“Viên Á Hân, cô muốn thế nào mới chịu hòa giải đây?”
Đình Hạ hiểu rõ ý đồ của cô ta, vừa hay cô người mẫu kia không phải giải thích vòng vo, mà trực tiếp đưa ra điều kiện:
“Gọi Văn Duệ Minh và Triệu Tiết San đến đây, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện!”