Cánh cửa phòng bệnh khép lại, không khí ảm đạm bao trùm khắp căn phòng. Mi mắt Đình Hạ rủ xuống, mất một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tử Quân, chậm rãi cất lời:
“Chuyện em nằm viện, anh đừng nói với Đình Khiêm nhé? Em không muốn Tiểu Vy và thằng bé phải lo lắng.”
Hắn khẽ gật đầu, sau đó ngồi hẳn lên giường, kéo cô vào trong lòng mình. Đình Hạ tựa đầu vào khuôn ngực săn chắc, bên tai có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của người đàn ông này.
Đình Hạ mấp máy môi, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra vào ba năm trước. Sau khi ly hôn với hắn, cô đã phải chật vật với cuộc sống thế nào, rồi con của hai người, vì sao lại không còn nữa.
Mỗi câu nói của cô nhưng hàng vạn nhát dao sắc nhọn đâm sâu vào tâm tủy của hắn. Mạc Tử Quân siết chặt lấy hai bàn tay, cơ thể gồng cứng không ngừng run rẩy. Hắn từng nghĩ mình thật tồi tệ, nhưng không, ngay giây phút này, hắn cảm thấy bản thân đến cầm thú còn không bằng!
Ba năm đau thương, Đình Hạ vẫn kiên cường sống tiếp, để rồi gặp lại hắn, tiếp tục bị hắn giày vò, sỉ nhục…
“Hạ, anh xin lỗi! Em hận anh đi, hận anh cả đời này cũng được!”
Mạc Tử Quân không dám cầu xin sự tha thứ, bởi vì hắn không xứng đáng nhận được ân huệ lớn như vậy! Chỉ là khoảng thời gian sau này, hắn mong cô có thể sống tốt, ngày ngày vui vẻ nói cười.
Đình Hạ nấc nhẹ một tiếng, ôm chầm lấy cổ người đàn ông kia. Sau bao lần suy nghĩ, cô quyết định nói ra hết mọi chuyện, không phải để Mạc Tử Quân mang cảm giác ân hận, mà bởi vì cô muốn cùng hắn đối diện sự thật.
“Anh nói như vậy… là muốn một lần nữa rời bỏ em sao?” Cô thấp giọng hỏi hắn.
Sự sợ hãi trong ánh mắt Đình Hạ khiến Mạc Tử Quân sững người. Cô gái này, giống như đang đọc được suy nghĩ của hắn vậy. Ban nãy, Mạc Tử Quân đã thầm nhủ với lòng, nếu sau này cô có lựa chọn bỏ rơi hắn để đổi lại một đời an ổn, thì hắn chỉ được vui vẻ chúc phúc, chứ không có tư cách cấm cản.
Cô khẽ chớp mắt, chờ đợi câu trả lời từ Mạc Tử Quân. Lòng hắn thổn thức, đôi tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má nóng hổi, mềm mỏng đáp lời:
“Sẽ không! Chỉ cần em lựa chọn ở bên anh, thì cả đời này anh sẽ không buông tay em nữa.”
Mạc Tử Quân cúi xuống, chầm chậm phủ môi lên cánh môi mềm mại kia. Đình Hạ đáp lại nụ hôn ấm áp. Hơi thở đều đều, trộn lẫn vào nhau, có đau thương và mất mát, nhưng sau tất cả, cô đã cảm nhận được tình yêu chân thành mà hắn dành cho mình.
Nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, bé con sẽ ở trong sâu thẳm trái tim Đình Hạ, cảm giác tội lỗi vẫn còn đó, nhưng cô sẽ không biến nó trở thành rào cản ngăn cách tình cảm của mình và Mạc Tử Quân, mà là động lực.
Cô tin, bé con của hai người, cũng mong cha mẹ của nó được hạnh phúc!
…
Đình Hạ điều chỉnh lại tâm trạng, mấy ngày cô nằm bệnh viện, lúc nào cũng được Mạc Tử Quân và ông bà Mạc ân cần chăm sóc.
Hơn một tháng sau, cô quay trở lại với công việc và cuộc sống thường ngày. Trước sự mong mỏi của Vương phu nhân, cô vui vẻ chấp nhận trở thành con gái nuôi của bà. Suốt mấy ngày nay, Đình Hạ thường xuyên lui tới nhà họ Vương, ăn cơm, trò chuyện hàn huyên cùng cha mẹ nuôi của mình.
Về phần Lâm Uyển, Mạc Tử Quân thật sự không chịu nổi sự quấy rầy của cô ta đối với mình nữa. Người phụ nữ đó mặt dày đến mức lấy ông Lâm ra làm lá chắn, để qua lại với nhà họ Mạc. Hắn quyết định sa thải cô khỏi công ty, một phần cũng vì Mạc Tử Quân không quên được chuyện Lâm Uyển giấu giếm về tai nạn của Đình Hạ vào ba năm trước.
Bà Lâm lại đến Mạc gia làm ầm ĩ một trận, lần này bị Tuyết Phàn nói đến bẽ mặt, lúc rời khỏi cửa lớn không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Lâm Uyển ôm theo uất hận trong lòng, quyết tâm chờ đợi cơ hội để trả thù Đình Hạ.
Mạc Tử Quân đang chuẩn bị ra về thì Cao Vũ vào phòng làm việc tìm hắn. Trên tay cậu cầm một tệp hồ sơ, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mà hơn một tháng trước, Mạc Tử Quân không tiếc giá nào bảo cậu đi đàm phán về.
Về đến nhà được nhìn thấy Đình Hạ ở trong bếp nấu cơm cùng quản gia Châu, mùi đồ ăn thơm nức càng khiến tâm tình Mạc Tử Quân thêm dễ chịu. Hắn ôm lấy cô từ đằng sau, không ngại dầu mỡ bám trên tạp dề mà cúi xuống hôn Đình Hạ.
“Anh mau lên phòng tắm đi rồi ăn cơm.” Cô xoay người lại thơm nhẹ vào má hắn.
Một màn tình cảm được hai ông bà Mạc đứng ở đằng xa chứng kiến tất cả. Tuyết Phàn nhìn Mạc lão gia, cười đầy hạnh phúc.
“Làm sao? Em có muốn được như hai đứa không? Lại đây, anh thơm một cái!”
“Anh già rồi mà chẳng đứng đắn gì cả!” Bà mắng yêu chồng.
Bữa cơm tối vui vẻ trong tiếng cười rộn rã. Sau khi ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây cùng cha mẹ, Mạc Tử Quân liền kéo Đình Hạ lên trên lầu.
“Hạ, anh có cái này muốn cho em xem?”
“Là gì thế?” Nhìn thấy vẻ mặt thần bí của hắn, cô không cưỡng lại sự tò mò.
Mạc Tử Quân lấy tệp hồ sơ trong chiếc cặp táp, đặt ngay ngắn trước mặt cô gái nhỏ.
Đình Hạ mở ra xem, thoáng chốc hai mắt đã nhòe đi, phủ đầy một tầng sương mỏng.
Cổ họng như có thứ gì chặn lại, nghẹn ngào. Cô xoay người ôm chầm lấy Mạc Tử Quân, niềm vui sướng không thể cất nên thành lời.
“Hạ, đây dù sao cũng là ngôi nhà em gắn bó từ nhỏ. Anh hi vọng em và Đình Khiêm sẽ thích món quà này! Ngày mai, chúng ta trở về đó xem thử một chút nhé!”
“Tử Quân, cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả!”
Mạc Tử Quân khẽ cười, đem người con gái kia ôm thật chặt vào lòng.