Trước lời thổ lộ tâm tình của Mạc Tử Quân, Đình Hạ vẫn quyết định giữ im lặng. Cô không đồng ý mà cũng chẳng từ chối. Bởi vì trong lòng còn vướng mắc chưa gỡ ra được, nên mới chọn cách lảng tránh vấn đề.
Đình Khiêm tỉnh dậy, sau ba ngày đã có thể tự ăn cháo, uống sữa. Biết được người truyền máu cho mình là Mạc Tử Quân, cậu đã băn khoăn suốt mấy đêm liền.
“Anh ấy rất thương chị Hạ, cũng xem anh như người thân trong nhà. Đình Khiêm, anh vẫn là nên nói một tiếng cảm ơn người ta mới phải!” Tiểu Vy vừa pha sữa cho cậu, vừa nói.
Quả nhiên lời của cô ấy có tác dụng thật. Buổi trưa khi Mạc Tử Quân và Đình Hạ sang thăm cậu, Đình Khiêm đã chủ động xin lỗi hắn, rồi kèm theo một lời cảm ơn thân thành.
“Đừng nói những lời khách sáo như vậy! Cậu là em trai của Đình Hạ, cũng chính là em trai của anh. Chúng ta là người một nhà, những hiềm khích trong quá khứ, bỏ qua hết được không?”
Lần đầu tiên Mạc Tử Quân chủ động nhận người nhà với cậu. Đình Khiêm thoáng trầm tư, rồi gật nhẹ đầu, cách xư xử của cậu khác xa với vẻ bốc đồng thường thấy.
“Em muốn nói chuyện riêng với anh ấy.” Đình Khiêm cất lời.
Đình Hạ và Tiểu Vy nghe vậy liền đi ra ngoài, cẩn thận khép lại cánh cửa phòng bệnh. Cậu thanh niên kia không chút vòng vo, hỏi thẳng Mạc Tử Quân:
“Anh có yêu chị gái em không?”
“Yêu! Nếu em tin tưởng giao Đình Hạ cho anh, anh có thể chăm sóc cho cô ấy cả đời.”
Hắn trả lời đầy dứt khoát, như để đối phương có thể tin tưởng vào mình. Đình Khiêm gãi gãi đầu, rồi nói:
“Em có quyền gì để quyết định hạnh phúc của chị gái mình chứ? Quan trọng là do Đình Hạ, chị ấy muốn thế nào thôi.”
Mạc Tử Quân bật cười, nghĩ cậu nói cũng đúng.
“Vậy em ủng hộ anh hết mình là được.”
Đình Khiêm bèn giơ ngón tay cái về phía Mạc Tử Quân. Chưa bao giờ cậu được nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của hắn như lúc này.
Chỉ mất một cuộc trò chuyện đơn giản, hai người đàn ông lại trở nên thân thiết đến lạ. Suy nghĩ một hồi lâu, Đình Khiêm còn hứa với hắn sẽ quay trở về thành phố.
…
Hai ngày sau,
“Anh chị trở về thành phố trước đi, đầu tháng sau em cùng Tiểu Vy sẽ quay về.” Đình Khiêm nói.
Sức khỏe cậu đã ổn định, nhưng vẫn cần ở bệnh viện theo dõi thêm một thời gian. Đình Khiêm ngã từ trên cao xuống, gãy chân đã là nhẹ lắm rồi. Hơn nữa chấn thương trên đầu cậu cũng không ảnh hưởng đến não bộ.
Mạc Tử Quân muốn cậu lập tức quay về thành phố để Đình Hạ được yên tâm, nên đã đề nghị làm thủ tục chuyển viện. Đình Khiêm lại không đồng ý, cậu muốn ở đây thêm một thời gian nữa. Dẫu sao thì không khí ở nông thôn cũng rất dễ chịu, thích hợp để tịnh dưỡng hơn nhiều.
Lo lắng Tiểu Vy đang mang thai không thể tự mình xoay sở hết mọi việc, nên Mạc Tử Quân và Đình Hạ đã quyết định tìm thêm một bảo mẫu. Hai người cũng nhanh chóng sửa soạn quần áo quay về thành phố, bởi công việc ở Mạc thị vẫn cần có hắn điều hành.
Mấy ngày nay Đình Hạ chăm sóc cho Mạc Tử Quân rất chu đáo, mặc dù cô luôn làm mặt lạnh để che giấu tâm tình của mình, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra được. Hôm nay trên đường trở về thành phố, Đình Hạ còn cố tình bảo Mạc Tử Quân dừng lại mấy lần để nghỉ ngơi, chắc chắn bởi vì lo lắng hắn lái xe trong thời gian dài sẽ kiệt sức.
Bảy giờ tối hai người mới trở về thành phố. Mạc Tử Quân định đưa Đình Hạ đến nhà hàng dùng bữa, nhưng cô lại từ chối. Cô thấy hơi mệt, muốn nhanh chóng về nhà cho thoải mái.
Vậy là hắn ghé vào quán ăn bên đường, mua hai phần cơm sườn nướng. Dạo gần đây tính tình của Mạc Tử Quân dễ dãi hơn hẳn, đối với bữa ăn thường ngày, hắn cũng không khó khăn như trước nữa.
Đình Hạ bụng đói cồn cào, vừa về đến nhà đã ngồi ăn tối rất ngon lành. Mạc Tử Quân ăn tương đối chậm, còn gắp mấy miếng sườn trong dĩa cơm của mình sang cho cô gái nhỏ.
“Anh không thấy đói sao?”
“Có chứ! Chỉ là thức ăn không ngon bằng em nấu, nên mới không có khẩu vị.” Hắn thành thật trả lời.
Câu nói mang đậm tính chất thả thính này, kỳ thực chẳng hợp với Mạc Tử Quân chút nào. Đình Hạ cúi thấp đầu cắm cúi ăn tiếp, mặc kệ hắn đang ngồi nhìn cô cười tủm tỉm.
Ăn tối xong, cô gọi cho Đình Khiêm để báo bình an. Chỉ mới một tuần không động đến bút vẽ, cô đã thấy nhớ nhung vô cùng. Thời gian vẫn còn sớm, Đình Hạ ngồi vào bàn luyện tay một lúc.
“Em vẽ gì thế?”
“Vẽ linh tinh thôi.” Cô hơi ngước lên nhìn Mạc Tử Quân. Hắn vừa tắm xong, trên người chỉ mặc chiếc quần thun dài, thân trên để lộ cơ bụng rắn rỏi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Đình Hạ, đưa tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô.
“Hay là em vẽ anh đi!”
“Thôi, không vẽ nữa.” Cô phũ phàng, đóng quyển tập vẽ lại.
Càng ngày, Mạc Tử Quân càng trở nên kỳ lạ. Trước đây ngoài công việc ở Mạc thị, hắn chưa từng có hứng thú với bất cứ điều gì. Vậy mà bây giờ, người đàn ông đó cứ bám theo Đình Hạ, tìm cách trêu ghẹo cô hết lần này đến lần khác.
Đình Hạ toan đứng dậy, tức thì bị hắn kéo ngã nhào vào lòng mình.
Mạc Tử Quân choàng tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt áp vào cần cổ trắng nõn, hít hà mùi hương sữa tắm thơm mát.
“Hạ, xin em đừng trốn tránh anh nữa…”