“Đúng là Dịch Thần Phi, ta từng xem qua bức hoạ của hắn ta, ta chắc chắn đó chính là hắn ta”.
“Thi Tiên là nam thần của ta, thực không dám tưởng tượng lại có thể chiêm ngưỡng hắn ta trong hoa lâu thế này”.
“Nữ nhân bên cạnh hắn ta là ai? Hình như có lai lịch không tầm thường”.
“Các ngươi nói, nếu như Cố tam tiểu thư mà gặp phải Thi Tiên thì ai sẽ thắng? Bài thơ của Cố tam tiểu thư trong đại hội đấu văn, đến nay khắp cả thiên hạ này đã không nhà nào không người nào không biết, được liệt vào hàng kinh điển rồi”.
“Việc này cũng khó nói, thơ của Thi Tiên hay, thơ của Cố tam tiểu thư cũng hay mà”.
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng của Cố Thanh Hy như có như không gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu cười nói: “Bị nhận ra rồi, ngươi còn đàn nữa không?”
“Khó có dịp tam tiểu thư có nhã hứng, ta sao có thể làm mất hứng của cô”.
Nói xong, Dịch Thần Phi đứng dậy mượn cây đàn của một cầm sư, tự mình ôm cây đàn màu đen tuyền bước lên đài cao, ưu nhã ngồi xuống.
Mười ngón tay trắng nõn đặt lên mặt đàn, ngẩng đầu, Dịch Thần Phi nở nụ cười cưng nựng, trong đôi mắt sáng trong in rõ gương mặt vừa có chút lười nhác lại vừa quyến rũ hư hỏng của Cố Thanh Hy.
Tất cả mọi người trong Vô Ưu Quan đều nổi hứng, lần lượt nhìn về hướng Dịch Thần Phi trên đài cao.
Nhưng lại thấy ngón tay thanh mảnh của Dịch Thần Phi vung lên, keng một tiếng phát ra âm thanh thử đàn lảnh lót du dương.
Chỉ một âm thanh thử đàn thôi đã khiến cho đôi tai của tất cả mọi người như được làm mới.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, từng nốt nhạc ưu nhã từ từ vang lên trên cây đàn, lúc thì ngân vang lúc lại sục sôi, giống như ý chí của thiên quân, vó sắt của vạn mã, phát ra những tiếng thét gào, nhiệt huyết sục sôi.
Lúc thì lại uyển chuyển trầm thấp, giống như tiếng thổn thức chất chứa nỗi niềm tương tư của phu thê lâu ngày trùng phùng.
Lúc thì lại lảnh lót réo rắt, giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
Tiếng đàn của hắn ta quá mức đẹp đẽ, tất cả mọi người không có ai là không chìm đắm trong đó, cảm xúc trong lòng cũng hoà theo cùng tiếng đàn.
Cố Thanh Hy ở một bên vừa lười biếng uống rượu, vừa nhìn Dịch Thần Phi.
Trên người hắn ta mặc bộ đồ màu trắng, thanh thoát xuất trần, đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy đàn, như thể đã hoà vào làm một.
Không biết vì sao, Cố Thanh Hy từ trong tiếng đàn ôn hoà của hắn ta lại nghe ra được chút thương cảm, chút bất đắc dĩ, cùng một chút lo lắng.
Hắn ta…
Đang lo lắng cho ai sao?
Tại sao nghe thấy tiếng đàn của hắn ta, trái tim của nàng lại nặng nề đến thế?
Dịch Thần Phi…
Hắn ta rốt cuộc là một người thế nào?
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy, Vô Ưu Quán còn có một cầm sư đánh đàn hay hơn hắn ta nhiều”, Tiêu Vũ Hiên đố kị, Dịch Thần Phi có bề ngoài đẹp thì cũng thôi đi, sao đánh đàn cũng hay như thế?
“Ồ… một Vô Ưu Quán nhỏ nhoi mà còn có người đánh đàn hay hơn cả hắn ta?”
Cố Thanh Hy không tin.
Tiếng đàn của Dịch Thần Phi đã được coi như là tiếng đàn hay nhất mà nàng từng được nghe cho đến lúc này.
“Thế nào, cô không tin? Cả thành đế đô này ai mà không biết mấy tháng trước Vô Ưu Quán có một cầm sư mới đến, mỗi một khúc nhạc của người này đều có thể làm tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ, chỉ tiếc là mỗi tối hắn ta chỉ đàn một khúc”.
Nói xong, Tiêu Vũ Hiên chuyển ánh mắt về phía cầm sư kia thì lại thấy được bóng lưng thẳng tắp quen thuộc.
“Diệp Phong, sao hắn ta lại ở đây?”
Cố Thanh Hy theo hướng ánh mắt hắn ta nhìn qua, quả nhiên…
Diệp Phong mặc bộ quần áo của cầm sư, nhìn như đang muốn rời đi.
Cố Thanh Hy vội vàng gọi: “Tú bà, ta muốn người đàn ông kia đến uống rượu với ta”.
“Bà cô ơi, xin cô lượng thứ cho, hắn ta… hắn ta không uống rượu với khách”.
“Bốp…”.
Cố Thanh Hy lại ném mười vạn lượng qua: “Hôm nay ta muốn hắn ta uống rượu cùng ta”.
Tú bà căng thẳng nhét mười vạn lượng bạc vào bên trong áo yếm của mình, đôi mắt cười híp lại thành hai đường thẳng: “Bà cô cứ yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ khiến hắn ta ngoan ngoãn ở cùng cô”.
Còn chưa nói xong, tú bà đã rảo nhanh bước chân chạy đến trước mặt Diệp Phong, chặn đường hắn ta lại.
Cố Thanh Hy dựng thẳng tai lên, cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên nàng nghe không được rõ ràng lắm, chỉ thấp thoáng nghe thấy tú bà đang vận dụng hết tất cả thủ đoạn của mình, gần như cầu xin hắn ta.
“Dạ công tử, ngươi làm ơn làm phước giúp ta đi, chỉ là uống vài ly, sẽ không bắt ngươi phải làm những việc quá đáng, ngươi xem ma ma cũng rất khó xử, mọi chi tiêu trong quán nhiều như thế, cái gì cũng phải dùng đến tiền, còn có không ít cô nương tiểu ca đang nhiễm bệnh đều không thể tiếp khách, ma ma thực sự không dễ gì mới gặp được đại chủ Cố”.
“Xin lỗi, trước đó ta từng nói rồi, không uống rượu cùng khách, không ngồi cùng khách, thời gian hôm nay cũng đã hết rồi, ta phải về.
“Diệp công tử, nếu ngươi mà đi rồi thì ta phải giải thích làm sao, coi như ma ma cầu xin ngươi một lần được không? Ngươi xem, lúc đầu bà nội ngươi bệnh nặng, ngươi cùng đường bí lối cũng là ma ma ta có lòng tốt mời đại phu chữa bệnh cho bà ngươi không phải sao, coi như vì ma ma đã từng giúp đỡ ngươi, lần này ngươi giúp lại ma ma được không?”
Cố Thanh Hy hỏi một tiểu quan bên cạnh.
“Các ngươi có thân với Diệp Phong không?”
“Xin được trả lời bà cô, Diệp Phong tính tình trầm lặng ít nói, ngày thường không nói gì nhiều, cũng không thân cận với người khác, huynh đệ tỷ muội trong quán đều không có ai thân thiết với hắn ta cả, chỉ biết là hoàn cảnh nhà hắn ta bần hàn, có một người bà mù hai người sống nương tựa lẫn nhau”.
“Lúc đầu bà hắn ta bị bệnh nặng hấp hối, là ma ma có lòng tốt giúp hắn ta mời đại phu, Diệp Phong để cảm ơn ơn cứu mạng của ma ma, cũng vì muốn kiếm chút bạc lẻ nên ở lại trong quan đánh đàn, mỗi ngày một khúc, không uống rượu cùng khách, cũng không ngồi cùng khách, mỗi ngày bất kể là có đàn hay không đều sẽ rời đi trước giờ Hợi, nói cái gì mà lo lắng bà hắn ta ở nhà nghĩ ngợi”.
“Vậy ngươi có biết thân thế của Diệp Phong không?”
Tiểu mỹ nam lắc đầu.
Diệp Phong trước giờ không nói, bọn họ cũng không biết.
“Được rồi, ngươi lui đi”.
Cố Thanh Hy thưởng cho hắn ta một nghìn lượng bạc, rồi ngồi sờ cằm suy nghĩ về bối cảnh thân thế của Diệp Phong.
Tiêu Vũ Hiên buồn bực: “Nha đầu xấu xí, đại hội đấu văn sau khi kết thúc, hoàng thượng không phải đã thưởng cho hắn ta không ít kim ngân châu báu sao, ngươi xem cách ăn mặc của hắn ta sao lại vẫn giản dị như thế?”
“Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết”.
Cố Thanh Hy không biết tú bà làm thế nào mà thuyết phục được Diệp Phong nhưng lại thấy Diệp Phong lạnh mặt đi đến trước mặt nàng.
Tú bà đứng bên cạnh dốc sức khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!