Tiêu lão tướng quân khá lịch sự, sai người dâng trà cho nàng xong mới chậm rãi lên tiếng.
Cố Thanh Hy cảm nhận hương trà, thấy tuy không phải loại trà thượng phẩm nhưng mùi hương cũng thơm dịu.
Advertisement
Có điều…
Vì là thầy thuốc nên nàng nhạy cảm nhận ra mùi trà của Tiêu lão tướng quân và nàng có điểm khác biệt, vả lại, trong trà mà ông ấy uống còn có trộn thêm mấy loại độc mạn tính.
Advertisement
Cố Thanh Hy lên tiếng: “Lão tướng quân, hình như trà của ông và vãn bối không giống nhau nhỉ?”
Tiêu lão tướng quân còn tưởng ý của Cố Thanh Hy là nói ông ấy tự giữ trà ngon cho mình mà đưa nàng loại trà cũ nên bèn giải thích: “Trà của ta chỉ là Thiết Quan Âm hạ phẩm, vì gần đây đầu óc khó tập trung, giấc ngủ kém nên mới cho thêm mấy loại thuốc vào trong trà. Trà của Dạ Vương phi là Thiết Quan Âm trung phẩm, cũng là loại trà tốt nhất của phủ tướng quân”.
Cố Thanh Hy tin lời ông ấy nói.
Đoán chừng lão tướng quân đã mang loại trà tốt nhất trong phủ ra tiếp khách rồi.
Nhà ông ấy không khá giả gì, chỉ e cũng không nỡ mua mấy loại trà ngon thượng phẩm.
“Không biết lão tướng quân đã bỏ thêm loại thảo dược nào trong trà vậy, vãn bối thấy khá thơm, cũng muốn pha vài ấm uống thử, coi như có chút lộc để ăn”.
Nàng mỉm cười, vẫn rất khiêm tốn lễ độ, có vẻ không giống muốn bới móc.
Thái độ lạnh lùng cứng nhắc của Tiêu lão tướng quân cũng nhẹ bớt phần nào: “Hình như có bỏ thêm chút chè dây, cỏ mạn và chu căn”.
“Sao ta còn cảm nhận được cả mùi của cỏ Khởi La nữa nhỉ?”
Tiêu lão tướng quân khựng lại.
Cỏ Khởi la hình như không giống một vị thuốc để bỏ thêm vào trà thì phải.
“Dạ Vương phi, người quang minh chính đại không ám chỉ bóng gió, cô muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi”.
“Có phải gần đây lão tướng quân thường xuyên mơ thấy ác mộng, lo lắng không yên, còn thấy hơi đau đầu, nhức xương không?”